Rồng Bay Phượng Múa
Chương 54 : Trong rắc rối
Ngày đăng: 13:43 19/04/20
Long Tam không quay đầu lại nhìn Phượng Trác Quân, hắn biết ông nói dối, mà chính hắn cũng có nói dối, chính vì nói dối như vậy, cho dù trong lòng có rất nhiều phỏng đoán, hắn cũng không dám làm rõ: Trong lòng Long Tam hiểu được, như vậy đối với chuyện điều tra rõ chân tướng không hề có ích, nhưng hắn không có cách nào, là hắn sợ hãi, hắn không dám:
Hiện nay tuy nói hắn có tin tưởng Phượng Nhi một lòng đều ở trên người hắn, nhưng mà theo như tính tình tự do tự tại vô câu vô thúc tùy tính của nàng kia, nếu đã biết chân tướng, sợ là thật có thể đem hắn đá qua một bên để đi truy tìm quá khứ: Mà khi tìm được quá khứ của nàng trước kia như thế nào rồi, hắn thật không có lá gan tưởng tượng những chuyện xảy ra tiếp theo:
Nhưng thân thể của nàng lại ẩn dấu sát khí, hắn càng giấu diếm chuyện này thực lại càng khiến cho nó trở nên nan giải, mê đoàn khó hiểu, nguy hiểm của Phượng Nhi liền không thể giải trừ:
Long Tam bụng đầy tâm sự trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Phượng Trữ ôm chăn cau mày, một hồi chớp mắt một hồi nhăn mặt nhăn mũi rồi lại một hồi chu miệng, bị thương nặng như vậy còn có thể tự nằm chơi một mình, x sợ là chỉ có nàng thôi:
Phượng Trữ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vui sướng quay đầu gọi: “Cha…” Nhưng vừa thấy là Long Tam, lại không khỏi thất vọng: “Là chàng a?”
Long Tam khụ một tiếng, bày ra bộ mặt thực mất hứng, đi qua nhéo khuôn mặt của nàng: “Tại sao không thể là ta?”
“Chàng không phải đang làm việc sao? Nhưng việc xảy ra hôm nay rất kỳ quái, chàng vẫn nên cùng bọn Chung Bác hảo hảo bàn bạc lại đi, không cần nhanh trở về như vậy đâu:” Phượng Trữ bày ra vẻ mặt săn sóc vô cùng: “Ta không sao, tự nằm một mình cũng được:”
“Không cần phải bàn bạc nữa, mà nàng cái gì cũng không được ăn:” Long Tam nhẹ nhàng vạch trần tâm tư của nàng:
Phượng Trữ xụ mặt xuống, tội nghiệp nói: “Ta đói:” Ngẫm lại lại cường điệu thêm một câu: “Thật sự rất đói:”
Long Tam thở dài, ngồi vào bên giường đem nàng kéo vào trong lòng: “Nhịn một chút đi, uống hết thuốc thanh độc là có thể ăn:”
“Ta ghét nhất là bị đói bụng, ta khó chịu:” Phái phái
“Ta biết, ta biết, nàng chịu khó ngoan ngoãn đi, chỉ hai ngày mà thôi, qua hai ngày, ta nhất định mang nàng đi ăn, tùy nàng muốn ăn cái gì cũng được, được không?”
“Cái gì mà chỉ hai ngày chứ? Hai ngày tính ra là có sáu bữa cơm, hơn nữa tính thêm bữa xế buổi chiều cùng ăn khuya, thì phải là mười bữa cơm, ta thiếu một bữa đã rất đói, thiếu mười bữa kia không phải là muốn lấy mạng của ta sao:”
Phượng Trác Quân phụ họa: “Đúng, đúng:” Ông nhìn Long Tam, Long Tam không nói lời nào, chỉ xoay người cầm chén đặt lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh chóng đối Phượng Trác Quân nói: “Nhưng mà ta hiện tại đang uống thuốc thanh độc, không được ăn, có đắng cũng phải nhịn, cha trăm ngàn đừng cho ta ăn nhé:”
Nàng nói như vậy, làm cho Phượng Trác Quân cảm thấy nàng càng không dám trái lời Long Tam, sao nữ nhi bị con rể áp chế thảm như vậy? Phượng Trác Quân chuyển hướng Long Tam, muốn giúp nữ nhi cầu tình, lại thấy dấu cắn trên cổ Long Tam: Lời nói ông chuẩn bị nói nghẹn lại cổ họng, giương miệng ngây người ngẩn ngơ: Này, rốt cuộc là ai áp chế ai?
Long Tam trừng mắt nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ đối với hắn hắc hắc hắc lấy lòng ngây ngô cười, ánh mắt giằng co, Phượng Trác Quân nét mặt già nua đỏ một chút, ông vội vàng cáo từ đi ra, không khỏi nghĩ tới Hạ quốc năm đó:
Đêm đó, Phượng Trác Quân lại mất ngủ, ông để yên quần áo nằm ở trên giường, lại cân nhắc hoàn chỉnh chân tướng sự kiện, ông không nghĩ ra, đến tột cùng là loại người nào muốn gây hại cho Phượng Trữ?
Suy nghĩ trong lòng bay loạn, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ có bóng người bay nhanh chợt lướt qua, như thân hình nữ tử, Phượng Trác Quân bị dọa nhảy dựng, hay là Phượng Phượng cuối cùng không chịu nổi, tự mình đi ra trộm này nọ ăn? Ông nhảy dựng lên, vừa mở cửa phòng ra, lại thấy một cái phi tiêu “phập” một tiếng găm vào trên tấm ván cửa phòng ông, phía dưới găm vào một tờ giấy, trong lòng ông căng thẳng, đang định lại gần nhìn kỹ, chợt thấy Chung Bác từ trong căn phòng nhỏ đi ra, hắn đưa mắt nhìn vào trong phòng của Phượng Trữ, đột nhiên quát to một tiếng: “Tẩu tử!”
Lời của hắn còn chưa dứt, Long Tam đã từ trong căn phòng nhỏ vọt ra, Phượng Trác Quân tập trung nhìn kỹ, trên nóc nhà, hai bóng hắc y nhân khiêng một nữ tử nhanh chóng biến mất, chỉ lướt mắt qua một cái, Phượng Trác Quân cũng từ quần áo và thân hình nhìn ra, nàng kia chính là Phượng Trữ: Long Tam không nói hai lời, hướng tới phương hướng hai người kia biến mất đuổi theo, Chung Bác cùng người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo:
Phượng Trác Quân nhảy lên nóc nhà truy theo, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn Long Tam, ông nhảy xuống chạy vào phòng của Phượng Trữ, ở nơi đó không có một bóng người, không có phát hiện dấu vết đánh nhau, nghĩ là những người đó thừa dịp Phượng Trữ ngủ say, điểm huyệt, đem nàng đi: Phượng Trác Quân tim như bị đao cắt, lo lắng vạn phần, nhớ tới thân ảnh nữ nhân ngoài cửa sổ vừa mới cùng cái phi tiêu kia, lòng ông càng lo lắng, nhanh chóng chạy về phòng của mình:
Sử Ngọc Lang ở trước cửa phòng của ông nhìn chằm chằm tờ giấy cùng cái phi tiêu, cầm cái khăn tím chùi chùi, nhìn thấy ông đã trở lại nói: “Thứ này không có độc:”
Phượng Trác Quân lấy tờ giấy xuống, mở ra, thứ vừa thấy làm cho trước mắt ông tối đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất: Sử Ngọc Lang vội vàng đỡ lấy ông, nâng vào trong nhà cho ông ngồi xuống:
“Phượng gia, trên đó viết cái gì?” Trên tờ giấy không phải là chữ của Tiêu quốc, Sử Ngọc Lang không đọc được:
Phượng Trác Quân cầm lại nhìn một lần, trên tờ giấy kia chỉ lơ thơ vài chữ nhưng lại làm lòng ông trĩu nặng:
“Nữ nhi ta mang đi:”