Rồng Bay Phượng Múa

Chương 64 : Phối hợp ăn ý

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Phượng Trữ nghe xong yêu cầu của Long Tam, đầu uốn éo, chu miệng nói: “Da mặt dày:”



“Như thế nào là da mặt dày? Chúng ta là vợ chồng, lẽ ra nên như vậy:”



“Ta còn đang giận ngươi, ngươi đề ra như vậy chính là da mặt dày:”



“Vậy lúc trước lúc nàng mới mất trí nhớ, thời điểm ta còn chưa thích nàng, nàng cũng nói chúng ta là vợ chồng, nàng gặp ác mộng muốn có người ở bên cạnh, ta đây làm phu quân không phải là nên ở cùng nàng sao? Nàng có nhớ hay không, nàng ở trên giường ta không chịu đi, vậy nàng có phải cũng da mặt dày hay không?”



Phượng Trữ vừa nghe, mặt liền đỏ, nàng đuối lý, đô miệng không nói lời nào: Long Tam cầm tay nàng nhỏ giọng dỗ: “Chúng ta đều da mặt dày, cho nên mới có thể làm vợ chồng ân ái nha:”



“Phi:” Phượng Trữ khẽ gắt một ngụm, đỏ mặt nói: “Ta đây tự mình đi, không cần người che giấu, ta tự mình nghĩ biện pháp:” zz



Long Tam trừng nàng, nàng cũng không cam yếu thế trừng lại: Hai người dùng ánh mắt gườm gườm nhau, cuối cùng vẫn là Long Tam bại trận nói: “Tốt lắm, tốt lắm, nàng không dược một mình đi mạo hiểm, ta cùng nàng đi là được:”



Long Tam nói phải đi chuẩn bị, hắn đi ra ngoài một chuyến, nửa ngày sau trở về, mua hai bộ nam trang hoa mỹ một lớn một nhỏ, lại đặt mua thúc phát ngọc quan, thắt lưng ngọc đái, son phấn hoạ mi bút màu, còn có cây quạt ngọc cốt và một đống lớn các đồ lặt vặt: Sau khi trở về gặp Phượng Trữ lười biếng chống cằm ngồi ở trong phòng chờ hắn:



Long Tam đem này nọ thả xuống, ngồi vào bên người Phượng Trữ, đưa tay cầm ấm trà trên bàn đổ nước uống, trong ấm nước trà ấm vừa vặn, không lạnh không nóng, thực vừa miệng: Long Tam đi nửa ngày, sớm khát, cô lỗ uống lên hai chén rồi mới dừng tay:



Hắn uống xong trà rồi nhìn Phượng Trữ cười: “Nàng lén lút một đường theo ta, nếu là đau lòng vì ta, tại sao không ra mặt giúp ta cầm linh linh này nọ:”



“Ta nào có đau lòng ngươi? Ta đi theo ngươi đó là giám thị nhìn ngươi làm cái gì đi: Ai đau lòng ngươi? Mới không đau lòng!” Phượng Trữ quay đầu quyết không thừa nhận:



Long Tam cười cười, lại uống một chén trà: “Trà này uống ngon thật, nếu không đau lòng ta, làm sao nàng lại trở về chuẩn bị trà tốt cho ta?”



“Hừ, ai quản ngươi khát hay không khát, ta là ngâm trà cho chính mình uống:” Phượng Trữ nói có chút giấu đầu lòi đuôi, nàng ngẫm lại đỏ mặt, nhảy dựng lên đi xem những thứ Long Tam mang về:


Ma ma kia mắt thấy ngăn không được, một đường khuyên đến ngoài cửa phòng Hương Hương: Long Tam nhéo nhéo tay Phượng Trữ, dặn nàng cẩn thận một chút:



Ma ma kia gõ cửa phòng hai cái, tiểu nha đầu của Hương Hương mở cửa, trong phòng có một đại hán đang uống rượu: “Người nào làm mất hứng như vậy?”



Long Tam đứng ở cửa, nhìn trong phòng không nói lời nào, Phượng Trữ chớp chớp mắt trừng đại hán kia cũng không nói, ma ma kia mồ hôi lạnh đều xuống dưới, không phải nói bọn họ muốn chào hỏi thương lượng cùng nhau nghe khúc sao? Hiện tại đã đến, lại đều biến câm điếc?



Ma ma bất đắc dĩ, đành phải tự mình giảng hòa: “Khu gia ăn uống có thoải mái không? Hương Hương a, mau hảo hảo hầu hạ …”



“Chậm đã, không phải đã nói Hương Hương cô nương chuyển tới phòng ta hầu hạ sao?” Long Tam đột nhiên thốt ra một câu, dọa ma ma ra một thân mồ hôi lạnh: Bà la lên: “Công tử a, cũng không phải nói cho Hương Hương cô nương đi đến chỗ của ngài a…”



Bà muốn giải thích, nhưng là đã không kịp, đại hán họ Khu kia đã đứng lên, mắng: “Tên nào vương bát dê con không có mắt đến quấy rối?”



“Vương bát dê con không biết là ai, bất quá đứng ở đây là ta:” Long Tam chậm rãi phe phẩy cây quạt, thái độ thực kiêu ngạo:



“Đại ca, hắn không thấy được sao? Chẳng lẽ hắn không có mắt?” Phượng Trữ ở một bên phối hợp quẹo vào mắng chửi người, châm ngòi thổi gió:



Họ Khu liền nổi pháo: “Con mẹ nó, dám mắng Lão Tử, biết Lão Tử là ai không?” Hắn chỉ đến văn ấn trên cánh tay: “Tuyệt Hồn Lâu các ngươi cũng dám chọc, các ngươi mấy cái mạng?”



“Tuyệt Hồn Lâu? Tuyệt Hồn Lâu là thứ gì?” Long Tam hỏi Phượng Trữ: Ma ma một bên muốn xen mồm, lại bị Phượng Trữ đá văng đi: Nàng chớp ánh mắt thanh thúy đáp: “Không biết, chẳng lẽ là nơi bán đồ ăn?”



Mọi người bốn phía sợ tới mức hít một ngụm lãnh khí, Long Tam lại nói: “Nơi bán đồ ăn sao lại có cái tên này?”



Phượng Trữ còn thật sự gật đầu: “Đúng vậy, nghe có chút nghèo:” Mọi người bốn phía lại hít một ngụm lãnh khí:



Đại hán kia nhìn kỹ hai người Long Tam cùng Phượng Trữ, nâng đại đao, vô nghĩa cũng không nói nhiều, quát một tiếng liền chém lại đây: