Rồng Bay Phượng Múa

Chương 68 : Triền miên chia lìa

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Long Tam đứng thẳng bất động ngay đương trường, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn điều, nàng khi nào thì vụng trộm chạy trốn? Nàng vì sao muốn chạy trốn? Lời nói hắn gom hết dũng khí mới nói ra được, nàng nghe được bao nhiêu? Là nghe chưa đến đã bỏ chạy hay là nghe hết rồi tức giận mới chạy?



Long Tam nhìn cửa sổ trống rỗng mở rộng, nhìn ra ánh trăng cùng sao treo cao ngoài cửa sổ, như nghe được chúng nó đều đang cười hắn ngu đần: Hắn rõ ràng, lâu như vậy mới ngoan hạ quyết tâm nói ra, nàng cư nhiên không nể mặt chạy mất như vậy?



Long Tam sờ soạng ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn nói không nên lời tư vị trong đầu là gì: Trong đầu hắn trống trơn, cứ như vậy ngồi ngơ ngác:



Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng bị một phen đẩy ra, Phượng Trữ dò xét thò đầu tiến vào, nhìn thấy Long Tam ngồi, nàng cắn cắn môi, nho nhỏ nói: “Long Tam, ta đã trở về: “



Long Tam không đáp, vẫn là duy trì cái tư thế ngồi kia, Phượng Trữ đô miệng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, lại nhỏ nhỏ giọng hỏi: “Chàng tự giận mình sao?”



Long Tam vẫn không lên tiếng trả lời, Phượng Trữ chậm rãi đi thong thả vào, đem cửa đóng lại: Bước từng bước nhỏ đến bên người Long Tam, “Hắc hắc” cười cười lấy lòng hắn: “Đừng nóng giận nha, ta đem bạc lấy về rồi:”



Long Tam cũng không ngẩng đầu lên, Phượng Trữ tự giác có chút chột dạ, ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn: “Đừng nóng giận nha, là chàng không cho ta đi, ta mới vụng trộm đi, ta không trêu chọc họa, ta chính là đi lấy bạc của chàng trở lại:” Nàng ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Không cãi nhau cũng không đánh nhau nga:” Nàng chỉ là trộm:



Long Tam ánh mắt phức tạp nhìn nàng, vẫn là không nói lời nào, Phượng Trữ nhăn mặt nhăn mũi, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy, chàng tính không để ý tới ta?”



Long Tam xem nàng sau một lúc lâu, ánh mắt nàng thực trong suốt, biểu tình thực vô tội, Long Tam thở dài, hỏi: “Phượng nhi, ta trọng yếu hay là bạc trọng yếu?”



“Đương nhiên là chàng trọng yếu, nhưng là ta đi trộm bạc, không có hy sinh chàng a: Chàng xem, chàng không phải hảo hảo tại đây sao? Nếu là có người dùng chàng tới uy hiếp, nói muốn lấy bạc đổi chàng, ta khẳng định không chút do dự giao ra bạc, thật sự!” Phượng Trữ nắm chặt quyền, lại bồi thêm một câu: “Sau đó sau khi đem đổi chàng trở về, ta nhất định tìm cơ hội đem cái người xấu kia giáo huấn một chút, đem bạc cướp về:”



Long Tam không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm nàng, Phượng Trữ bị trừng rụt lui bả vai, lại nói: “Đương nhiên, bạc không phải trọng điểm, bị khi dễ phải trả đũa mới là trọng điểm: Tướng công của ta, tuyệt đối không thể làm cho người ta khi dễ:”



Long Tam vẫn là nhìn nàng, Phượng Trữ thật sự không rõ sao lại thế này, nàng cố gắng nghĩ a nghĩ, lại giải thích một lần: “Hôm nay chính là vì cái kẻ lừa đảo kia rất đáng giận nha, ta cũng tức quá, vì bị lừa tiền, cho nên mới muốn lấy lại thôi, chàng đừng vì cái này mà tự giận mình:”
Nhiếp Thừa Nham giống như sư tử bị dẫm phải cái đuôi, vẻ mặt nổi giận cảm xúc đau xót, không chịu trở về phòng, ngồi trên xe lăn canh giữ ở ngã tư, Long Tam bất đắc dĩ, đành phải cùng hắn cùng nhau ở ngã tư làm tượng đá: Hai người đợi hơn nửa ngày, đợi cho đến khi Long Tam nhịn không nổi muốn đánh ngất Nhiếp Thừa Nham lôi về phòng, thì Hàn Tiếu cư nhiên đã trở lại:



Hàn Tiếu chẳng những đã trở lại, cư nhiên lại đi theo Phượng Trữ một bên trò chuyện một bên tản bộ trở lại: Long Tam đứng ở chỗ cao, nhãn lực tốt, liếc mắt một cái liền nhìn đến nương tử làm cho hắn nóng ruột nóng gan kia: Hắn hô to một tiếng: “Phượng nhi!”



Phượng Trữ nghe thấy thanh âm chấn động, ngẩng đầu thì thấy cư nhiên là Long Tam, làm sao có thể khéo như vậy: Nàng lại nghĩ tới đêm đó hắn biến đổi pháp đùa nghịch nàng, ép nàng mệt đến muốn khóc, trong lòng nàng một chút lại nổi giận, rõ ràng nàng sáng sớm hôm sau tính muốn tìm ra chân tướng lại tha thứ hắn, nhưng lại cùng hắn như vậy: Nàng mạnh mẽ xoay người, kéo Hàn Tiếu chạy luôn:



“Tiếu Tiếu!” Nhiếp Thừa Nham lúc này thấy được Hàn Tiếu, một tiếng hét to:



“Chủ tử!” Hàn Tiếu lịch kiếp trở về, vốn định là gặp mặt bổ nhào vào trong lòng hắn, sao biết vừa xa xa thấy giải quyết xong lại bị cường lôi đi: Long Tam phu nhân này vừa cứu nàng một mạng đảo mắt liền biến thành đồ bậy bạ cướp nàng rời đi: Hàn Tiếu quan tâm Nhiếp Thừa Nham, cũng là đánh không lại khí lực Phượng Trữ, chỉ kịp đối Nhiếp Thừa Nham hô một câu: “Đừng lo lắng…” liền bị kéo chạy, biến mất ở trong đám người:



Long Tam toàn bộ há hốc mồm, nương tử của hắn chạy trốn cũng thật là mau: Nhiếp Thừa Nham giận không thể át, hướng Long Tam mắng: “Nương tử của ngươi vì sao muốn cướp nương tử của ta?”



Long Tam thở dài, nương tử của hắn a, thực là biết tìm phiền toái cho hắn, hắn cùng Nhiếp Thừa Nham khoát tay chặn lại: “Đừng lo lắng, tướng công nàng còn ở trong tay ngươi nha:”



“Người ta kia cũng có vẻ không cần:” Nhiếp Thừa Nham hiển nhiên thực bất mãn đối Long Tam này không chịu chấp nhận sự thật là nương tử không cần tướng công hắn:



Long Tam trong lòng thở dài, lại không phục lắm, tại sao hắn nàng lại không cần, Phượng nhi nhà hắn cần hắn nhất, chính là nàng thực dễ dàng thẹn thùng, lại nghịch ngợm, lại yêu đùa giỡn không được tự nhiên mà thôi:



Nàng chính là, thực không có cảm giác an toàn, nàng cần hắn chú ý, cần hắn yêu thương, lại cần phải có một chút không gian đến chứng minh chính mình: Nàng là nữ tử cường hãn lại yếu đuối như vậy, là nữ tử đặc biệt nhất



Long Tam cảm thấy, cách Hạ quốc càng gần, khảo nghiệm lão thiên gia đối với hắn lại càng gian khổ: