Rồng Bay Phượng Múa
Chương 70 : Cộng sấm chiến trường
Ngày đăng: 13:43 19/04/20
Long Tam lòng nóng như lửa đốt, ra roi thúc ngựa: Nay Thanh Sơn cốc thế cục như vậy, Hàn Tiếu bọn họ sẽ không chính diện cùng Hạ quân xung đột, Long Tam dọc theo đường tắt Phượng Trữ dẫn hắn đi qua kia một đường phi nước đại, hắn biết nếu là muốn đánh bất ngờ đột nhập vào quan, Phượng Trữ chắc chắn là dẫn bọn họ đi vào đường này:
Quả nhiên lúc nhanh đến quan khẩu, Long Tam liền nghe được tiếng vang đao kiếm va chạm hô quát chém giết, hắn vội vàng việc việc đuổi đi qua thì thấy, là hộ vệ Hàn Tiếu cùng một binh tướng Tiêu quốc đau khổ ngăn cản thế công của mười Hạ binh: Long Tam đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng lại không thấy thân ảnh Hàn Tiếu cùng Phượng Trữ:
Long Tam gấp đến độ tâm can dục liệt, hắn rút ra phát kiếm, giục ngựa mà lên, xoát xoát phát ngoan dũng mãnh tấn công, một chút chém ngã ba bốn tên Hạ binh, hắn hướng về phía hộ vệ Hàn Tiếu lớn tiếng hỏi: “Phượng Nhi đâu?”
“Nàng che chở Hàn cô nương vào trong cốc rồi:”
Long Tam vừa nghe, xoay người chém đổ hai người nữa, kẹp bụng ngựa, thẳng đến quan khẩu Thanh Sơn cốc mà đi:
Trước Thanh Sơn cốc, chiến hỏa như đồ, Hàn Tiếu ở Phượng Trữ một đường liều chết, chạy tới Thanh Sơn cốc phòng khẩu, đó là một mảnh vách núi cao cao, dễ thủ khó công, tướng Hạ binh sau khi biết Mục lão tướng quân trọng thương, cũng không tấn công vào, chỉ đem toàn bộ sơn cốc vây khốn, tính vậy Tiêu binh chết ở đây: Lúc này Tiêu quân đã phát hiện Hàn Tiếu cùng Phượng Trữ, chúng binh tướng từ trên vách đá bỏ xuống thang dây, che chở thần y Hàn Tiếu trèo lên trên: Những người khác lao xuống vách núi, tiến đến trợ giúp Phượng Trữ:
Tại phía trước vách núi kia, Phượng Trữ một thân đẫm máu, trường thương nơi tay, một người độc chắn hơn mười người Hạ binh liều chết tấn công: Nàng giờ phút này trên người vài chỗ bị thương to nhỏ, còn muốn phân tâm quay đầu nhìn xem trạng huống Hàn Tiếu, thấy nàng đang trèo lên vách đá kia, an lòng một nửa, nhưng vừa chuyển đầu, đã thấy xa xa đại tướng đầu lĩnh Hạ binh cho hai cung thủ bên cạnh cài tên, chỉ thẳng vào Hàn Tiếu:
Phượng Trữ trong lòng run lên, nàng toàn thân vũ động trường thương, đánh tan một mảng Hạ binh, nhún mũi chân, hướng hai cái cung thủ kia mà đi: Hạ binh chung quanh lại công tới, Phượng Trữ phản thủ một chưởng, bay lên một cước, đánh bay hai người, đồng thời đạp lên đầu vai một người, mượn lực mà lên, hai cái cung thủ kia khoảng cách quá xa, Phượng Trữ xác định chắc chắc là đến không kịp, nàng cắn răng một cái, đem hết toàn lực phóng trường thương mà đi: Cùng lúc đó, phía sau lại có ba gã Hạ binh huy đao chém lại, Phượng Trữ không có binh khí, ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh thoát một lần: Rồi sau đó hai tay chống đỡ, toàn thân nhảy lên đá, đá bay hai tên Hạ binh, uốn éo thân, một tên đại tướng Hạ quân huy đao tấn công lại đây:
Phượng Trữ khổ chiến lâu ngày, tình trạng sớm kiệt sức, nhưng giờ phút này tánh mạng du quan, nàng không thể không cắn răng gắng gượng, khóe mắt nàng nhìn thấy hai tên cung thủ bị trường thương xuyên qua như bánh chưng, tinh thần chấn động, cúi đầu hiểm hiểm né thoát, tránh được một đao đại tướng Hạ quốc này, nhảy lên tấn công hai tên Hạ binh, một chưởng một tên, đem hết toàn lực, lại xoay người, lại né tránh một đao đại tướng kia, thuận thế bắt lấy cổ tay một tên Hạ binh, ở trên vai hắn vỗ, đoạt lấy thanh đại đao:
Còn dám kêu đau? Long Tam chỉ cảm thấy bàn tay ngứa, thật muốn nhấc nàng lên hung hăng đánh mông một chút: Phượng Trữ tròng mắt đảo quanh, tiếp lại lệ thảo đau lòng, lại mềm mại nói: “Thật sự đau quá a, đau chết mất:”
Long Tam trên mặt run run, dưới chân khẽ động, hướng tới trước giường gần một ít, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt làm lơ, không quan tâm nàng: Nhưng như vậy cũng làm cho Phượng Trữ nhìn ra hắn mềm hoá, nàng từ trong ổ chăn vươn tay, kéo kéo ống quần hắn, Long Tam “hừ” một tiếng, cũng không giãy, nhưng vẫn không nói lời nào:
Lần này Phượng Trữ yên tâm lớn mật ngao ngao làm nũng: “Rất đau, cánh tay của ta chút nữa là bị bị chém đứt, chém liền chém đi, dù sao cũng không có người thương ta, không có người thương sẽ không đau đi, dù sao ta cũng có thói quen …”
Biết rõ là nàng giả bộ, nhưng Long Tam chính là chống đỡ không được, hắn đặt mông ngồi ở bên giường, cẩn cẩn thận thận cầm cánh tay của nàng xem xem, lại cẩn thận xem cánh tay kia bị băng bó mấy lớp nhìn như cải củ, đau lòng tột đỉnh: Hắn cũng không dám nghĩ, nếu không phải hắn từ Hạ quốc chạy trở về, nếu không phải hắn đúng lúc đuổi tới Thanh Sơn cốc, kia có phải hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy nàng nữa hay không?
Trong lòng hắn nghĩ mà sợ đòi mạng, chớp mắt lại nhìn thấy trong mắt nàng lộ ra tiểu đắc ý, tựa hồ may mắn thành công né tránh lửa giận: Long Tam nhất thời lại nổi giận, muốn hung hăng giáo huấn nàng một chút, nhưng lại luyến tiếc chạm vào, cuối cùng chỉ đành duỗi ngón tay chỉ vào trán nàng: “Còn dám kêu đau? Thân nàng nàng không lo, giờ đau chết nàng cũng ráng mà chịu:”
“Hừ, đau chết liền đau chết:” Phượng Trữ đô miệng bả đầu xoay qua một bên, quả nhiên Long Tam khai huấn, nàng cũng bắt đầu không được tự nhiên:
Long Tam trong lòng thở dài, thay nàng kéo chăn, nhẹ nhàng phủ phủ băng vải trên cánh tay nàng: Phượng Trữ quay đầu, nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu được, đối phương đều rất may mắn: may mắn vào thời điểm kia, hai người chúng ta ở chung một chỗ:
Long Tam nắm tay nàng, rốt cuộc luyến tiếc thả ra: