Rồng Bay Phượng Múa

Chương 80 : Chân tướng (2)

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Phượng Trữ nhíu mày: “Còn có nói cái gì nữa chứ, hắn có bao nhiêu chán ghét ta nương cũng không phải không biết: Hiện tại bọn họ chỉ sợ là đã trở lại Long gia, chờ cha mẹ trở về đâu:”



Kiều Lỵ không nói, bà ta đi qua đi lại vài bước, sau đó ngồi ở trước bàn:



Phượng Trữ ở một bên chờ bà ta, đợi nửa ngày không thấy nói câu gì, có chút sốt ruột: “Nương, ta biết lần này ta đem lại cho cha mẹ phiền toái không nhỏ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng: Chỉ cần cứu Lam Hổ ra, về sau ta nhất định đều nghe theo nương, nương nếu cảm thấy ta quấy nhiễu thanh tĩnh của cha mẹ, ta có thể cùng Lam Hổ rời đi, về sau không trở lại nữa:”



Kiều Lỵ vẫn không nói lời nào, Phượng Trữ không dám lại ầm ỹ, đợi hơn nửa ngày, rốt cục nghe được Kiều Lỵ nói: “Long Tam tính xử trí Lam Hổ như thế nào?”



Phượng Trữ vội vàng trả lời: “Hắn nói Lam Hổ ba phen bốn bận tìm Long gia phiền toái, lại muốn giết đồ giả kia, cho nên không có nhưng năng tha cho hắn:”



“Hắn muốn giết Lam Hổ sao?”



Phượng Trữ nghe thấy thì nóng nảy: “Nương, hiện tại bọn họ vừa trở về Long gia, nếu có chút sát tâm, cũng không động thủ nhanh như vậy, chúng ta đi cứu vẫn còn kịp: Nương cùng cha mau đến Long gia, chúng ta nội ứng ngoại hợp, nhất định có thể cứu Lam Hổ ra:”



Kiều Lỵ lại không nói, Phượng Trữ đợi một hồi, thật sự là lại nhịn không được, lớn tiếng nói: “Nương…”



“Đừng ầm ỹ! Mới gặp chút việc nhỏ đã la đến la đi rồi:”



“Đây không phải việc nhỏ, thời gian cấp bách, Lam Hổ mệnh ở sớm tối, như thế nào là việc nhỏ?” Phượng Trữ càng nói càng lớn giọng, Kiều Lỵ vỗ mạnh cái bàn, tức giận quát: “Lam Hổ, Lam Hổ, ngươi có chút đầu óc nào không đó, hắn coi ngươi như rác rưởi, ngươi còn ba ba nhớ kỹ hắn làm chi:”



Phượng Trữ nghe thấy cũng nổi giận: “Lam Hổ làm sao chỉ coi ta như rác rưởi? Nương căn bản là không muốn giúp ta có phải không?”



“Ngươi đây là cái thái độ gì?” Kiều Lỵ giận dữ đập bàn:



Phượng Trữ lui một bước, nhìn chằm chằm Kiều Lỵ, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Nương, nếu như nương không giúp ta cứu Lam Hổ ra, đừng trách ta đi tìm cha:”



Kiều Lỵ mạnh mẽ đứng lên: “Ngươi đây là cái ý tứ gì?”



“Bà không cho ta gặp cha, cũng không phải là sợ phiền nhiễu việc tầm bảo, trong lòng bà có quỷ có phải hay không? Ta nói tỷ muội song sinh, bà cư nhiên không có phản bác cùng kinh ngạc, ngược lại lần nữa truy vấn Long Tam nói với ta gì đó? Bà sợ cha biết đúng hay không? Cha bây giờ còn nghĩ đến người bên cạnh Long Tam là ta, đúng hay không? Bà sợ ta đi tìm phụ thân, để cho ông ấy nhìn thấy có hai nữ nhi giống nhau như đúc, ông ấy chắc chắn nghi ngờ, đúng hay không?”



“Toàn là nói bậy, cha ngươi cùng ta chỉ có một nữ nhi là ngươi, chẳng lẽ sinh bao nhiêu cái đứa nhỏ cũng không biết sao? Nương đã nói với ngươi, cái đồ kia nhất định là do Long gia tìm đến để đối phó Phượng gia chúng ta, sợ ở trước mặt chúng ta lộ ra, cho nên mới nói ra là mất trí nhớ:”




Kiều Lỵ chấn động, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bà ta vừa muốn nói chuyện, lại nghe Phượng Trữ phía sau nói: “Là chính ngươi không có bản lĩnh, công phu mèo ba chân, sợ ngươi bị bà ta hù hai đao đã chết, lại sợ ngươi thiếu kiên nhẫn lộ sơ hở, cho nên ta mới lên sàn đó chứ: Ngươi xem, sự thật chứng minh, ta vừa thông minh vừa có năng lực:”



“Ngươi thực nhàm chán, ngươi diễn thì cứ diễn, tại sao còn muốn xin bà ta bạc?”



“Làm sao không cần, bạc kia hiện tại là của ta, Long Tam nhà ta kiếm tiền rất vất vả, ta phải giúp hắn kiếm được chút nào hay chút ấy:”



Hai nữ nhân cư nhiên không thèm để ý đến Kiều Lỵ mà chỉ lo cãi nhau, Kiều Lỵ tâm nhất hoành, cắn răng một cái, lấy chủy thủ hướng Phượng Trữ giả kia đâm đến, trước phải không chế đứa võ nghệ cao, đứa võ nghệ kém xử sau cũng được:



Nhưng bà ta vừa muốn động thủ, lại nghe “Phác” một tiếng, ngay sau đó trên tay đau xót, chủy thủ lại cầm không vững, rơi xuống đất:



Kiều Lỵ ôm tay, giương mắt thì thấy, Long Tam đang từ trên nóc nhà nhảy xuống: Phượng Trữ giả kia dậm chân hờn dỗi: “Tại sao chàng lại ngăn cản bà ta, bà ta đâm lại đây càng tốt, ta đánh bà ta một chút, danh chính ngôn thuận: Chàng xem, hiện tại bà ta không đánh ta, ta động thủ trước lại không thích hợp:”



“Phượng Nhi…” Long Tam bất đắc dĩ nhẹ gọi:



Kiều Lỵ cảnh giác nhìn chằm chằm ba người này, trong đầu vòng vo trăm ngàn hồi, nghĩ nên thoát thân hoặc là tìm lí do thoái thác như thế nào, bà ta đã bại lộ, nhưng bà ta vẫn không quan tâm mấy, chỉ cần Phượng lang của bà ta vẫn tin bà ta là được:



Phượng Trữ thực còn đang rối rắm vụ tiền bạc: “Vì sao bà ta còn cho ngươi bạc?”



Phượng Trữ giả nhìn Long Tam liếc mắt một cái, Long Tam nhanh chóng đáp: “Trong phòng nhỏ xập xệ có bạc nhiều thế này, không hợp với lẽ thường, nếu là có người phát hiện thi thể báo quan, người tra án sẽ nghĩ người chết có quan hệ tới chiếm đoạt tài sản linh tinh gì đó, tuy rằng thủ pháp thô ráp, nhưng sẽ không nghi ngờ đến bà ta, hơn nữa, bà ta không ở khách sạn động thủ, cũng là nguyên nhân này:”



“Toàn là nói bậy, đây đều là quỷ kế của ngươi: Long Tam, ngươi rất ngoan độc, ngươi định chỉ dùng để cái thủ đoạn ác độc gì lừa bịp áp chế nữ nhi của ta, Phượng lang sẽ không tin của ngươi:” Kiều Lỵ bị vạch trần hết thảy, chửi ầm lên:



“Còn nghĩ đến nữ nhi nữa ư?” Phượng Trữ thật giả cùng giận dữ, mỗi người một câu cũng mắng lại: “Thời điểm hạ độc tại sao không nghĩ nếu nữ nhi a?”



Long Tam rất bình tĩnh, hắn đối Kiều Lỵ nói: “Ta không cần nhạc phụ đại nhân tin hay không, ta chỉ là đáp ứng Phượng Nhi, nhất định phải đem chân tướng tìm ra: Huống hồ, mọi chuyện xảy ra đều rõ ràng trong mắt, bà nói ông ta có thể tin hay không?”



Kiều Lỵ chấn động, quá sợ hãi: “Ngươi có ý tứ gì?”



Long Tam lui một bước, phạm vi tầm mắt rõ ràng hơn, quay đầu chỉ về một phương hướng, Kiều Lỵ rõ ràng nhìn thấy, ở phía bên kia phòng nhỏ mới vừa rồi Phượng Trữ mang bà đến, Phượng Trác Quân tựa vào cửa phòng cách vách nhìn qua nơi này, hai mắt đong đầy nước mắt: