Rừng Tử Vong
Chương 10 : Kể lại một âm mưu
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Thấy dáng sắc thiểu não của Tần Quan Vũ, Cổ Lãnh Vân vội đỡ lấy vai chàng, và chợt như cảm biết gia cảnh không may của bằng hữu, vị Giáo chủ của Trích Huyết giáo hớt hải kêu lên :
- Vũ nhi, chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Sự xúc động của Cổ Lãnh Vân càng làm cho Tần Quan Vũ nghẹn ngào hơn nữa, chàng nhìn sững hình dung tiều tụy của vị bằng hữu của phụ thân mình, mà không làm sao nói được nên lời.
Và sự im lặng của chàng như thêm một lần xác nhận mối nghi ngờ của người đối diện.
Cổ Lãnh Vân lắc mạnh vai chàng :
- Vũ nhi, trời ơi! Hán đệ làm sao rồi? Vũ nhi, hãy bình tĩnh kể lại cho ta nghe. Tại sao? Và tại sao hiền điệt lại bị bắt vào đây?
Tần Quan Vũ cố nén nỗi thương tâm, đem những chuyện của mình thuật lại từ đầu đến cuối.
Cổ Lãnh Vân ngửa mặt thở dài thất vọng :
- Vũ nhi, hiền điệt đến Trích Huyết giáo ngày nay, chẳng những ta không tiếp đãi hiền điệt được, mà lại còn khoanh tay nhìn ngươi bị nguy khốn tại đây, thật là đáng thẹn cho ta biết bao nhiêu.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Bá bá, Tổng đàn của Trích Huyết giáo ở đây sao?
Cổ Lãnh Vân khẽ gật đầu, trông dáng cách vừa buồn vừa thẹn.
Tần Quan Vũ trố mắt sững sờ, chàng không ngờ sự việc lại có thể như thế được.
Là Giáo chủ của Trích Huyết giáo mà lại bị giam cầm ở đây, nếu không phải là một sự biến loạn chưa từng thấy, thì chẳng lẽ Giáo chủ đã phát điên? Tần Quan Vũ hoang mang ngơ ngác...
Cổ Lãnh Vân nhìn chàng khẽ hỏi :
- Vũ nhi, có phải muốn biết nguyên nhân không?
Tần Quan Vũ ái ngại gật đầu.
Tự nhiên, ngay trong lúc này, việc đó đối với chàng hết sức là cần thiết.
Cổ Lãnh Vân lặng đi một lúc thật lâu, sắc mặt của ông cau lại trong sự đau khổ tột cùng. Chừng như bao nhiêu ký ức bi thảm lần lần diễn ra từng lớp...
Ông thở dài ảo não và từ từ kể lại :
- “Vũ nhi, chuyện bắt đầu phải là lâu lắm. Hồi đó, có một hôm ta có chuyện phải đi xa. Lúc trở về lại lầm đường vì đêm tối. Ta đi mãi, đi mãi đến một cánh rừng đang lúc giữa đêm, và đột nhiên nơi đây phát hỏa. Ngọn lửa vọt khỏi đầu cây, khói đen bốc lên mù mịt... Ta nghĩ rằng khu rừng bốc lửa ấy nhất định phải có nhà cửa, và tinh thần hiệp nghĩa của một kẻ võ lâm đã thúc giục ta xông vào nơi đó. Quả nhiên, bên trong có mấy dãy nhà tranh. Nhưng bên ngoài thi thể ngổn ngang, máu người lênh láng. Ta không thể do dự được, vội băng mình vào gian nhà đang cháy. Lúc bấy giờ, lửa đã đỏ rực khắp nơi, và trong gian nhà cháy đó, có tiếng trẻ con khóc thét lên khủng khiếp. Ta vội xông mình vào lửa, bồng ra một đứa trẻ khoảng chừng bốn tuổi. Ngoài ra, trong gian nhà cháy đó, không còn ai nữa cả.
Sau khi cứu được đứa bé, ta suốt đêm mang nó về Trích Huyết giáo, đến lúc đó ta mới biết nó là một đứa bé gái. Ta vốn không vợ không con, nên quyết định nuôi nó làm nghĩa nữ.
Và để cho mọi người đừng biết, ta phải tạo ra một chuyện xấu, đó là mình đã ái ân vụng trộm với một người con gái rồi sinh ra đứa bé ấy, giờ đây nàng đã chết rồi nên ta phải đem con về nuôi dưỡng. Thế là người trong Trích Huyết giáo xầm xì bàn tán, rồi tin tức truyền đi khắp nơi. Ai ai cũng đinh ninh rằng nó là con ruột của ta.
Cứ theo đà đó, ta nuôi dưỡng và truyền thụ võ công. Mãi cho đến lúc mười tám tuổi, nó đã trở thành một thiếu nữ vừa đẹp vừa ngoan, và tuyệt nhiên không hề hay biết hay nghi ngờ một chút gì về thân thế của mình. Và ta cũng hết sức vui mừng vì đã có người nối nghiệp về sau.
- Phải!
Người thiếu phụ hỏi dồn :
- Và cũng là đệ tử của Thủy Cảnh tiên sinh, tức Bảo chủ đời thứ mười hai của Chí Tôn bảo?
Tần Quan Vũ nhếch môi ngạo nghễ :
- Phải!
Như không thể chịu đựng thái độ khinh miệt của đứa con nuôi được nữa, Cổ Lãnh Vân hầm hầm quát lớn :
- Đồ súc sinh!
Và thân ảnh của ông nhào tới theo sau tiếng quát.
Đã không tránh né, người thiếu phụ lại uốn quặt mình tới mức dẻo như tàu lá chuối, và hai ngón tay như hai búp măng non điểm mạnh vào Khí Hải huyệt của Cổ Lãnh Vân.
Tuy biết đã trễ rồi, nhưng vì quá nóng ruột, Tần Quan Vũ vừa nhảy tới, vừa gầm lên :
- Đồ tiện tỳ dâm ác!
Một tiếng thét lên như ra lệnh, và người thiếu phụ lui lại đằng sau. Hai người thiếu nữ hộ vệ phóng lên và cùng tung chưởng ra một lúc.
Bùng! Bùng!
Chưởng lực chạm vào nhau, cả hai bên đều bị dội ra sau mấy bước.
Cùng một lúc, khi Tần Quan Vũ vừa phát chưởng, Cổ Lãnh Vân bị điểm trúng trọng huyệt, rú lên một tiếng rồi té ngồi dưới đất.
Đôi mắt đẹp của người thiếu phụ vụt quắc lên :
- Chặt đôi chân của lão thất phu ấy cho ta!
Có tiếng dạ vang lên lãnh lót, và ánh thép xanh rờn của thanh trường kiếm vung lên và nhằm ngay hai chân của Cổ Lãnh Vân chém xuống.
Tần Quan Vũ gầm lên một tiếng như sấm nổ giữ lòng hang, hai tay cùng vung tròn một lượt với toàn thân công lực, quạt thẳng tới thiếu nữ đang sử dụng thanh trường kiếm.
- Tần công tử thật không biết lượng sức mình.
Người thiếu phụ nhếch môi cười, nói một cách thật êm nhưng hai cánh tay nõn nà mềm mại của thị đã phất nhẹ lên trước mặt.
Hai ngọn chưởng phong của Tần Quan Vũ bị cái phất nhẹ của người thiếu phụ dồn thụt lại đằng sau, sức dội của nó đã xô ngược Tần Quan Vũ vào vách đá.
Chàng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, và trước mắt như có nhiều tia lửa xẹt ra, chàng cố gắng dựa vào vách đá để khỏi ngã ra bất tỉnh.
Cùng lúc ấy, thanh trường kiếm của thiếu nữa kia nhoáng lên, Cổ Lãnh Vân rú lên một tiếng hãi hùng, thân mình ngã vật xuống nền đá, hai chân đứt tiện ngang một lượt, máu tuôn ướt cả một vùng...