Rừng Tử Vong

Chương 24 : Dung hợp thần công

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Như đã thấy vẻ hớt hải của Tần Quan Vũ, đối phương nói ngay :



- Các hạ hãy yên lòng, trong lúc các hạ lại hôn mê lúc nãy, một y sư của bản miếu đã mổ một đường nơi ngực bên phải của các hạ mà bỏ hạt châu ấy vào đó và may lại rồi. Làm như vậy, một là để tránh việc sơ xẩy thất thoát, hai là để bảo vệ không cho bất cứ chất độc nào xâm nhập được. Thế chẳng phải là một cách lưỡng toàn ư?



Tần Quan Vũ sững sờ.



Hành động của Tam Quốc miếu thật là làm cho chàng vừa ngạc nhiên, vừa cảm kích khôn cùng.



Nhưng đồng thời cũng làm cho sự suy nghĩ của chàng rối rắm lên.



Đối với Tam Quốc miếu, lẽ cố nhiên là từ trước đến nay chàng vốn không có oán thù, và cũng tất nhiên là không có điều ân nghĩa. Thế tại sao họ lại có hảo ý muốn vun bồi cho mình như thế?



Nếu bảo rằng hành động không có nguyên do gì cả thì lại càng vô lý.



Thế thì nguyên nhân đó ở đâu?



Chẳng lẽ theo ẩn ý của đối phương vừa nói. Chờ cho chàng bình xong Chí Tôn bảo, hủy diệt Quỷ huyệt, rồi sẽ thanh toán chàng để mà độc chiếm võ lâm?



Không, không thể như thế!



Nếu họ có lòng độc bá võ lâm thì họ sẽ dành đơn dược và võ công để đào luyện ngay môn hạ của họ, chứ chuyện gì lại phải phí tổn cho mình?



Vừa trong lúc muôn mối dằn co trí não của chàng thì giọng nói lạnh lùng lại vang lên :



- Các hạ đang khó nghĩ vì các nghi vấn đó à?



Sực nhớ đến những kẻ chết mục trong hang động, Tần Quan Vũ liền hỏi :



- Sau khi vào đây, tại hạ đã gặp những người ngồi chết mục trong động, chẳng biết đó là do nguyên nhân gì?



- Việc đó bây giờ chưa nói rõ được. Sau này, khi dấn bước vào giang hồ, các hạ sẽ biết rõ nguyên do. Bây giờ, xin mời các hạ hãy qua cửa ải thứ tư là vừa.



Tần Quan Vũ gật đầu, nhắm phía trước đi tới.



Qua hai khúc quẹo, trước mặt Tần Quan Vũ xuất hiện ba người mặc áo choàng đen, mặt phủ lụa đen.



Vừa thấy Tần Quan Vũ, họ cùng một lượt tiến lên, bao vây chàng vào giữa, và cũng cùng một lúc, họ ngồi thụp xuống xếp bằng tròn, mặt hơi cúi xuống, đôi mắt lim dim...



Biết họ muốn tỷ thí thần công, Tần Quan Vũ cũng vội ngồi xuống và nhắm mắt nhập định. Chàng từ từ đề khí, vận dụng Huyền Âm thần công.



Lúc bấy giờ, không một ai động đậy, nhưng Tần Quan Vũ cảm nghe ba luồng kình lực từ ba phía ập vào, không nghe tiếng động gì mà sức ép như ba trái núi từ từ khép lại.



Chàng lập tức ngưng thần, đề tụ Huyền Âm thần công đối kháng.



Ba luồng cương khí càng lúc càng ép mạnh, Tần Quan Vũ cơ hồ nghẹt thở. Chàng gần như không còn nhúc nhích được và bao nhiêu chân khí đã dốc cả ra để chống với đối phương.



Như ba ngọn thác khổng lồ, đối phương cũng như thi triển tài năng, từ ba phía càng phút càng ép tới.



Một tiếng đồng hồ nặng nhọc trôi qua.



Da mặt Tần Quan Vũ bắt đầu trắng nhợt, rõ ràng chàng đang dần dần hết sức chống đỡ nữa rồi.



Thế mà hơi thở của ba người hắc y vẫn điều hòa, sắc diện không chút gì biến đổi.



Hai tiếng đồng hồ ngột ngạt trôi qua.



Tần Quan Vũ toàn thân rung lên, tất cả sinh lực đều đem cả ra để chống chọi.



Nhưng, cuối cùng, lỗ tai chàng nghe nổ lùng bùng, trước mắt như chớp lóe muôn ngàn tia lửa, toàn thân nghe như bị dứt ra từng mảnh, từ từ gục xuống...



* * * * *




- Tại hạ vốn vô học, nhưng nếu lão trượng hỏi điều chi thì tại hạ cũng nguyện cố hết sức mình, mong được làm vui lòng vừa ý của lão trượng.



Lục Y lão nhân vỗ tay cười ha hả :



- Không khoe tài, không tự ti, phong độ đó đã chiếm được hai phần tư cách văn nhân rồi. Bây giờ, chúng ta có thể đi vào chính đề. Thật ra, nói chữ “văn” cho rộng thế thôi, chứ lão phu cũng chỉ có mấy chuyện vui vui muốn nói cùng các hạ. Tuy nhiên, cũng nên phân định việc hỏi đáp cho minh bạch.



- Vâng! Xin lão trượng cứ chỉ giáo!



Lục Y lão nhân đằng hắng một tiếng, nhè nhẹ vuốt râu, nói :



- Thứ nhất, ta thử bàn về Tùng, Trúc, và Mai. Tất cả những gì có thể làm nổi bật ý nghĩa của nó, chỉ có thể suy nghĩ qua khi dứt chín tiếng trống mà thôi.



Lão vừa nói dứt lời thì tiếng trống đã bắt đầu khởi điểm...



Tung... tung... tung...



Vừa dứt chín tiếng, lão nhân mỉm cười :



- Xin mời các hạ bắt đầu!



Biết rằng đề mục do Tam Quốc miếu nêu ra, nhất định phải có hậu ý, Tần Quan Vũ thận trọng trả lời :



- Vốn chịu đựng và phát triển dưới trời giá rét của mùa đông, cho nên Tùng, Trúc, Mai được mệnh danh là “Tuế Hàn Tam Hữu”. Tùng tính phiêu dật, Trúc tính u nhã, và Mai tính thanh cao. Tùng nhờ lá mà đẹp thanh, Mai nhờ hoa mà cao khiết, và Trúc nhờ lòng thẳng mà dáng cách u nhã phi phàm. “Tuế Hàn Tam Hữu” nhân cách hóa nội dung quân tử!



Lục Y lão nhân sửng sốt vỗ tay :



- Hay! Thật là hay! Chỉ vỏn vẹn mấy câu mà đã nói lên tất cả những điều then chốt. Ba mươi tiếng chuông nổi lên để cung hạ và thông qua đề thứ nhất!



Coong... coong... coong...



Coong... coong... coong...



Ba mươi tiếng chuông rền rĩ vang lên, Tần Quan Vũ biết rằng chưa phá trọn đề, nhưng trước thái độ của đối phương, chàng đành phải nghiêng mình nói theo :



- Không dám! Lão trượng đã quá khen.



Lục Y lão nhân vẫn điềm đạm mỉm cười :



- Đề thứ hai, xin các hạ cho biết qua danh nhân trong Tam Quốc thời đại: Gia Cát Lượng.



Chờ dứt chín tiếng trống, Tần Quan Vũ chậm rãi trả lời :



- Gia Cát Lượng, người Dương Đô, tự Khổng Minh. Ông có thân hình cao tám thước, mặt như ngọc sáng, luôn chít khăn xanh, cầm quạt lông, dáng sắc phiêu dật như thần tiên. Tính tình đạm bạc, mưu trí cao thâm, chuyên giỏi kỳ môn, bố trận. Thấy thiên hạ đại loạn, ẩn dật tại Nam Dương, lấy việc cày cấy làm vui, không màng danh lợi. Sau vì tình tri kỷ mà ra giúp nhà Hán, sáu lần xuất trận Kỳ Sơn, cúc cung tận tụy. Được tặng phong Thừa tướng, mang ấn Võ Lương Hầu.



Coong... coong... coong...



Một hồi chuông ầm ĩ lại vang lên, Lục Y lão nhân đứng dậy mỉm cười :



- Xin mời các hạ tiến nhập cửa ải thứ sáu!



Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng vội đứng lên :



- Tạ ân lão trượng, tại hạ xin cáo từ.



Và thêm một lần vái chào, chàng lui ra và đi thẳng vào trong.



Đề sau cũng của lão nhân khiến cho chàng hơi thắc mắc...



Chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư?