Rừng Tử Vong

Chương 55 : Vương vấn ràng buộc

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Sự lợi hại của Hạ Hầu viên chủ do Quái Ảnh Khách nói ra, làm cho Tần Quan Vũ có phần suy nghĩ về việc đã trải qua...



Tuy nhiên, chàng vẫn theo đuổi kế hoạch của mình :



- Lúc nãy tại hạ đã nói hết cả hành tung của hắn, kể luôn cả việc làm cho hắn thấy ta đã biết hắn là một trong Bát kỳ, tức Ảo Diện Nhân rồi đấy chứ?



- Đúng thế!



- Và tất nhiên hắn cũng phải biết rằng ta đã hiểu rõ tuyệt học tà môn của hắn?



- Nhưng điều đó có quan hệ chi?



Tần Quan Vũ cứ hỏi theo ý mình :



- Nếu chúng ta chính thức khai chiến cùng với Liên minh ngay bây giờ, vậy phần thắng bại sẽ thuộc về ai?



Thần Bí Nhân nói ngay :



- Có thể ngang nhau.



Quái Ảnh Khách cũng gật đầu :



- Nhất định là thế lực đôi bên tương đương.



Tần Quan Vũ nói ngay vào chính đề :



- Vì thế cho nên chúng ta không nên hành động nôn nóng. Hơn nữa, bọn chúng luôn có gian tế ở các nơi. Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị chúng nắm rõ cả, chỉ nội việc đó thôi cũng đã hết sức bất lợi cho chúng ta rồi.



- À...



- Cho nên việc tối quan trọng hiện nay là phải làm sao cho địch nhân không biết được thực lực của ta, chính xác là chỉ biết một cách hư hư thực thực. Có như thế thì mới làm cho chúng hoang mang, và khiến cho chúng luôn phải đề phòng giới bị.



Thần Bí Nhân thoáng hiểu ra nên bật cười :



- Quả thật là một ý kiến cao thâm khó lường.



Tần Quan Vũ cũng cười :



- Mà đã nói đến chuẩn bị đề phòng thì luôn luôn phải có những sát na sơ hở, đó là cái bệnh chung trong thiên hạ.



Thần Bí Nhân gục gật đầu :



- Tần huynh hãy nói rõ thêm một chút được chăng?



- Có thể nói như thế này. Lúc Đồng Minh đem ba khẩu hiệu ra truyền khắp trong võ lâm, ý nghĩ trước tiên của Hạ Hầu viên chủ là sẽ nghĩ đến Cái bang. Lẽ tất nhiên là hắn sẽ không dám xem thường, vì tại hạ đã phanh phui hết cả hành tung bí ẩn của hắn...



- Đương nhiên là hắn không dám xem thường!



- Và tất nhiên, Liên minh và Quỷ huyệt sẽ tập trung lực lượng tinh nhuệ vào Chí Tôn bảo để đối phó với chúng ta.




- Vấn đề quan trọng tập trung vào tại hạ, vậy có nên tránh mặt Phượng Nghi vào lúc này chăng?



Thần Bí Nhân do dự một lúc rồi mới nói :



- Như thế này nhé, khi gần tới ngày mùng chín tháng chín tức là gần tới ngày Tử Vong yến hội, thiếu hiệp sẽ tìm cách tránh nàng. Vì đại cuộc, hãy cố mà đưa đẩy mơ mơ hồ hồ. Chỉ có điều đáng giữ là đừng để cho nàng mê hoặc. Vả lại, chỉ cùng đi với nàng trong mười ngày chắc không đến nỗi không giữ được chứ?



- Phải, chuyện đã đến quyết định cuối cùng, chư vị nếu có việc thì xin cứ tự tiện!



Thần Bí Nhân gật đầu nói :



- Lão phu xin về bản miếu sắp bày theo kế hoạch. Thượng Quan lão quỷ, Bất Tử Lão Cái, Tần thiếu hiệp, hậu hội hữu kỳ.



Dứt lời, Thần Bí Nhân khẽ vòng tay rồi nhún mình lao vút đi như một mũi tên xé gió.



Thượng Quan Bằng cũng cáo từ ra đi.



Tại hiện trường chỉ còn lại hai người là Bất Tử Lão Cái và Tần Quan Vũ.



Bất Tử Lão Cái lên tiếng với vẻ áy náy :



- Hiền điệt, hiền điệt mang nặng trách nhiệm bên mình mà lại cùng đi với kẻ dữ, sư thúc thật không yên lòng chút nào.



Tần Quan Vũ mỉm cười trấn tĩnh ông :



- Sư thúc, tiểu điệt đã lớn khôn rồi, sư thúc lo lắng làm chi? Vả lại, tiểu điệt cũng cần phải trải qua nhiều kinh nghiệm thì mới thành nhân được. Xin sư thúc cứ yên lòng mà để tiểu điệt ra đi.



Bất Tử Lão Cái gật đầu buồn bã :



- Được rồi, hiền điệt hãy thận trọng giữ mình! Hà...



Một tiếng thở dài nặng nhọc, Bất Tử Lão Cái xoay mình lao vút vào màn đêm.



Rừng núi lại trở về cảnh tịch mịch...



Tần Quan Vũ một mình lặng lẽ bước đi.



Góc trời đông hừng sáng, mấy cụm mây xám lạc loài còn giăng mắc ở đầu ngọn cây.



Rừng núi ban mai thật là u tịch. U tịch như tâm trí kẻ độc hành...



- Tần đệ, sao mà chậm thế?



Giọng nói như oanh hót vọng lên khiến Tần Quan Vũ giật mình quay lại. Một người thiếu phụ rạng rỡ như át cả vẻ đẹp của ngàn cây đang hứng chịu ánh bình minh.



Vóc dáng, màu da, đuôi mắt... tất cả đều cấu tạo thành một bức tranh tiên nữ, mà Tần Quan Vũ là người ngắm tranh độc nhất đang bàng hoàng, không rượu mà say.



Một làn gió nhẹ thoảng qua, mùi hương thơm phưng phức...