Rừng Tử Vong
Chương 73 : Người tỳ nữ lạ lùng
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Chờ Tần Quan Vũ ngồi yên trở lại, Hoàng Phủ Duy mỉm cười :
- Công tử có lẽ không được bằng lòng?
Tần Quan Vũ bắt đầu dò xét...
Nàng là ai?
Ai là chủ nhân của nàng?
Là tỳ nữ mà phong cách đã như thế, vậy thì chủ nhân phải là con người ra sao nữa?
Tần Quan Vũ hỏi theo sự suy nghĩ của mình :
- Kiến giải của quý chủ nhân...
Hoàng Phủ Duy ngắt lời :
- Chủ nhân của tiện nữ là công tử đấy chứ!
Tần Quan Vũ mỉm cười :
- Cô nương lại đùa nữa rồi!
Hoàng Phủ Duy nghiêm mặt :
- Không, đó là sự thật. Võ công của công tử tuy chưa đạt đến mức bao trùm võ lâm, nhưng khí phách và nghị lực đã hơn thiên hạ. Cho nên, chủ nhân của tiểu nữ mới đặc phái tiểu nữ đến hầu hạ công tử.
Tần Quan Vũ tỏ vẻ ái ngại :
- Điều đó thật tại hạ không dám nghĩ đến.
- Không đâu, công tử là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi, và cũng chính là Bang chủ Cái bang. Nay tiểu nữ được hầu hạ cho công tử thì đó là điều vinh hạnh của tiểu nữ đó chứ.
Không muốn cứ phải lẩn quẩn trong một vấn đề hãy còn quá mơ hồ, Tần Quan Vũ nâng ly nói :
- Nào, chúng ta hãy cạn!
Giọng nói của Hoàng Phủ Duy chợt trở nên uyển chuyển dịu dàng :
- Tỳ nữ xin tuân lệnh!
Tần Quan Vũ khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa ly lên nốc cạn.
Hoàng Phủ Duy để ly xuống rồi mỉm cười nói :
- Đêm nay tửu hứng...
Thình lình, một giọng cười như thanh la bể từ xa vọng tới :
- Hai tên ranh con, chết đã đến nơi rồi mà còn chưa biết à?
Tần Quan Vũ đứng phắt dậy :
- Các hạ là ai? Hãy ra mặt đi rồi sẽ nói chuyện.
Vừa dứt lời, Tần Quan Vũ chợt nghe giọng Truyền Âm Nhập Mật thoáng bên tai :
Như thế nghĩa là sao?
Kể ra cũng kỳ, giá như Hoàng Phủ Duy nói dối, có lẽ Tần Quan Vũ sẽ giận dữ, nhưng bây giờ nàng nói thật thì chàng lại hoang mang.
Nghĩ đến âm mưu thâm độc của đối phương, Tần Quan Vũ vụt cười dài :
- Quỷ huyệt chủ có ý tốt, tại hạ xin đa tạ!
Hoàng Phủ Duy cau mày hỏi :
- Công tử nói thế là ý chi?
Tần Quan Vũ cười gằn :
- Ý chi à? Hừ, cô nương cứ trở về bẩm cáo với Huyệt chủ rằng tại hạ là kẻ thô lậu, thật không xứng đáng với ý tốt của Huyệt chủ.
- Vậy là công tử bằng lòng lưu tiểu tỳ lại?
- Vấn đề không phải là ở nơi đó. Chẳng qua là tại hạ thật tình không dám nhận sự hậu ái đó. Vậy xin mời cô nương tùy tiện.
Hai giọt nước mắt của Hoàng Phủ Duy lăn dài xuống má, nàng cất giọng buồn buồn :
- Công tử khinh rẻ tiểu tỳ chăng?
Tần Quan Vũ khoác tay :
- Xin cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ đâu dám thế, chỉ vì...
- Chỉ vì công tử đối với Quỷ huyệt chúng tôi có mối thâm cừu, nên đã đem nó trút lên đầu tiểu tỳ?
- Không phải như thế...
- Vậy thì có lẽ công tử cho rằng Quỷ huyệt chủ sai tiểu tỳ đến đây để sắp bày âm mưu hãm hại công tử đấy chăng?
Tần Quan Vũ cau mày :
- Đúng thế!
Giọng Hoàng Phủ Duy vụt trở nên cực kỳ ảo não :
- Tiểu tỳ không dám trách công tử. Lúc ban đầu, khi nhận lệnh đến đây thì tiểu nữ cũng nghĩ như thế.
Tần Quan Vũ hỏi dồn :
- Nhưng còn sự thật thì sao?
- Huyệt chủ bảo rằng từ giờ phút này trở đi, tiểu tỳ là thị tỳ của công tử, nghĩa là không còn quan hệ gì với Quỷ huyệt nữa cả. Tiểu tỳ nhất nhất đều không được mang danh nghĩa của Quỷ huyệt ra mà hành sự, và phải tuyệt đối trung thành với công tử.
Tần Quan Vũ bật cười :
- Có chuyện như thế nữa à?
Hoàng Phủ Duy vẫn buồn buồn nói tiếp :
- Tiểu nữ tuy ít học, nhưng cũng biết được chân nghĩa của chữ trung, vì thế nên không thể nào phản lại chủ nhân, dù đó là người chủ mới.