Rừng Tử Vong
Chương 83 : Thái Thượng huyệt chủ
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Tần Quan Vũ ôn tồn :
- Xin cô nương cứ tự tiện!
Tiếng chàng vừa dứt thì chiếc kiệu của Mai Tương Phi đã lướt nhanh về phía trước.
Tần Quan Vũ nhìn quanh, thấy cảnh trí nơi đây không giống bất cứ một hang đá nào cả.
Có lẽ lòng hang mà ban đầu chàng đi vào là được đục xuyên qua một trái núi, chứ không phải ăn ngầm trong lòng đất. Cho nên ở đây không còn là hang đá nữa, mà là một khoảng trống dưới vòm trời lồng lộng, đặc biệt hơn hết là nơi đây y như là một cung điện vương giả, muôn nghìn sắc hào quang hồng hồng tía tía rực rỡ khoe màu.
Thêm vào đó, lầu các được dựng lên bên những tàng cổ thụ, có dòng suối nhỏ, có những chiếc cầu son, trông xinh xắn lộng lẫy muôn phần.
Ai có thể ngờ rằng, một nơi đã làm cho võ lâm táng đởm kinh hồn lại là nơi mà cảnh sắc chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Tần Quan Vũ đang miên man suy nghĩ, chợt nghe giọng nói trầm trầm vang lên :
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, xin mời theo thuộc hạ.
Tần Quan Vũ ngẩng mặt nhìn lên thì lại thêm một phen ngơ ngẩn...
Cái người được mệnh danh là Đại Quỷ Câu Hồn sứ giả của Quỷ huyệt ấy lại là một người như thế sao?
Trước mặt chàng, Câu Hồn sứ giả Lâm Khang là một lão nhân tóc ngả màu sương, đôi mắt hiền từ ẩn dưới đôi mày trắng xóa.
Qua phút sửng sốt, Tần Quan Vũ mỉm cười lễ phép :
- Lâm huynh, à không, xin tiền bối cứ dẫn đường cho.
Giọng nói lạnh lùng từ con người hiền từ ấy lại vang lên :
- Thuộc hạ được Thái thượng huyệt chủ phái đến hầu hạ công tử. Nếu công tử xưng hô như thế thì sao tiện?
Tần Quan Vũ vẫn giữ vẻ khiêm cung :
- Xin tiền bối cứ tự nhiên.
- Vậy thì xin mời!
Câu Hồn sứ giả quay người dẫn đường, Tần Quan Vũ dè dặt theo sau.
Bước lên chiếc cầu nhỏ, giòng nước trong xanh chảy róc rách, hoa hai bên đường ngào ngạt hơi hương.
Quanh co một lúc, hai người đi vào một tòa lầu như cung điện nguy nga, bước vào khách sảnh, qua khỏi thính đường, đi luôn vào hậu điện và trổ ra một vườn hoa.
Qua khỏi vườn hoa lại đi vào một tòa lầu khác, vào chính điện, ra hậu đường rồi đến hoa viên...
- Nhạc mẫu đang luyện công mà có thể trò chuyện được sao?
- Đó là một điều đặc biệt. Mẫu thân đã luyện được phương pháp phân tâm, có thể vừa luyện công vừa tiếp chuyện với người khác. Tuy nhiên, bây giờ việc luyện công của mẫu thân cũng sắp xong rồi.
Vừa nói, nàng vừa gõ lên khung cửa hai tiếng.
Bên trong có tiếng vọng ra :
- Phi nhi đấy phải không?
- Mẫu thân, nữ nhi đã đưa Tần công tử đến đây để bái kiến người.
- Vào đi!
Mai Tương Phi xô nhẹ cửa và siết chặt tay Tần Quan Vũ :
- Xin công tử hãy nhớ lời của thiếp.
Rồi nàng đưa tay xô nhẹ chàng vào trong.
Tần Quan Vũ bước vào thấy bên trong phòng được bày bố cực kỳ trang nhã, và từ sau chiếc màn lụa trắng có tiếng vọng ra :
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi đấy phải không?
Chưa biết chắc đi vào chỗ lành hay dữ, Tần Quan Vũ vẫn phải thủ lễ, chàng quỳ xuống nói :
- Tần Quan Vũ xin bái kiến nhạc mẫu!
Tiếng nói ở bên trong vọng ra :
- Hãy đợi một chút, ta luyện công cũng đã gần xong.
- Dạ, xin nhạc mẫu cứ cho tiểu tế hầu lệnh.
Vì nóng lòng muốn biết thực hư về song thân, Tần Quan Vũ muốn gặp ngay nhân vật lạ lùng mà mình đang gọi là nhạc mẫu này, nhưng chàng cố dằn lòng nhẫn nại.
Vài khắc trôi qua, chiếc màn khẽ động, có tiếng bước chân nhè nhẹ bước ra.
Tần Quan Vũ khẽ liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa là chàng đã kêu lên thảng thốt.
Một người thiếu phụ dung quang rạng rỡ đang khoát màn nhìn sững vào mặt chàng.
Điều làm cho chàng kinh hãi hơn cả là tuy xa lìa mẫu thân từ hồi lên sáu tuổi, nhưng chàng vẫn nhớ gương mặt của mẫu thân rất rõ ràng. Và nếu mắt chàng không hoa, thì người đứng trước mặt đây chẳng phải là mẫu thân của chàng đó sao?