Rượu Chàng Tiên

Chương 12 : Ngươi có phải đang khẩn trương?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Ngay lúc ấy, một trận thanh âm thanh lãnh lại ôn hòa vang lên: "Tiểu Thiền, nước nguội, đứng lên đi."



Thần hồn thiếu niên trong mộng rơi thẳng xuống, ngã vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, vai Lộ Tiểu Thiền run lên một chút.



Thư Vô Khích vỗ nhẹ lên thành thùng gỗ.



Lộ Tiểu Thiền mở choàng mắt... Y lại nằm mơ!



"Ồ! Được!"



Lộ Tiểu Thiền vừa tiếc nuối giấc mộng mới đó mà đã tỉnh rồi, vừa bò dậy, đem nước trên người mình lau khô, ngồi chồm hỗm xuống sờ tới sờ lui muốn nhặt lên mớ quần áo rách nát của mình.



Đợi đã... nam tử trong mộng chẳng phải thu giữ tóc mà tiểu thiếu niên cắt đi sao, lẽ nào... thiếu niên kia thật sự chính là mình? Mà Thư Vô Khích chính là như thế mà có được tóc của y?



Lộ Tiểu Thiền còn đang duy trì động tác ngồi chồm hỗm trên mặt đất tìm quần áo, mãi đến tận khi thanh âm Thư Vô Khích vang lên.



"Quần lót." Thư Vô Khích dùng cành trúc nhấc lên một cái quần nhỏ màu trắng, đặt lên tay Lộ Tiểu Thiền.



Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mặc vào.



Quần lót này chất liệu mềm mại, tiểu Tiểu Thiền sinh trưởng mười sáu năm, vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.



"Áo trong." Thư Vô Khích chọn một bộ quần áo cho y.



Lộ Tiểu Thiền đời này chưa bao giờ mặc qua áo trong! Có thể có miếng vải rách đem cả người gói kỹ là tốt lắm rồi!



Ánh mắt y không nhìn thấy, giằng co nửa ngày, phía trên và phía dưới của cái áo bị đảo ngược.



"Y phục này thật kì quái! Bả vai ta thật không thoải mái a!"



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền nhăn lại.



"Ta giúp ngươi mặc, ngươi đứng yên không được nhúc nhích."



Ôi chao? Thư Vô Khích giúp y mặc quần áo!



Hắn nguyện ý giúp y mặc quần áo, làm sao có thể không chạm vào cơ thể a?



Ôi chao, ôi chao, lúc này không chạm vào, còn đợi khi nào nữa!



"Được a." Lộ Tiểu Thiền ngoan ngoãn đứng yên, dang rộng hai tay.



Áo trong mặc ngược trên dưới được cởi ra.



Động tác của Thư Vô Khích rất nhẹ nhàng, hắn đứng đối diện Lộ Tiểu Thiền, đem ống tay áo bên trái xỏ lên người Lộ Tiểu Thiền, tiếp theo là đến bên phải.



Hắn cúi đầu, đem vạt áo Lộ Tiểu Thiền khép lại.



"Thư Vô Khích, ngươi có phải đang khẩn trương?"



Thư Vô Khích không trả lời y.



Thân hình của hắn so với Lộ Tiểu Thiền cao hơn rất nhiều, mỗi lần nói chuyện với Lộ Tiểu Thiền, hắn đều sẽ cúi thấp đầu một chút.



Lão ăn mày nói qua, bộ dáng đẹp nhất thế gian chính là thời điểm mỹ nhân cúi đầu, cõi lòng đầy mong đợi rồi lại e lệ.
"Ngươi cũng đói bụng?"



"Ta không đói bụng. Là ngươi nói muốn ăn kẹo đường, uống canh huyết heo, còn có thịt bò hầm cùng mì gà."



Thư Vô Khích đẩy cửa, muốn đi ra ngoài.



Lộ Tiểu Thiền liền đuổi theo sát phía sau, cầm cành trúc, chỉ lo chậm một bước, Thư Vô Khích sẽ biến mất không thấy đâu.



Dọc theo đường đi, Lộ Tiểu Thiền đều nghe thấy tiếng bàn luận khe khẽ của hương thân láng giềng.



"Tiểu công tử kia là người ngoài thôn sao? Xưa nay chưa từng thấy qua tiểu lang quân dễ nhìn như vậy!"



"Cặp mắt kia thật xinh đẹp..."



"Này tiểu công tử tuổi tác bao lớn a? Nhìn thật tươi ngon mộng nước, khiến người ta muốn cắn một cái..."



Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, nghĩ thầm xem bọn họ đang nói ai?



Là Thư Vô Khích sao?



Nhưng nghe thanh âm của Thư Vô Khích, hẳn là nam tử đã trưởng thành, cùng cái gì mà "tiểu công tử", "tiểu lang quân" thật không liên quan cho lắm.



Lộ Tiểu Thiền vừa vặn đạp trúng cục đá trên đường, lảo đảo một chút.



Thư Vô Khích xoay người lại, cành trúc vung lên, dễ như trở bàn tay mà đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.



"Ai... y thật giống như không nhìn thấy a!"



"Thực sự đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không nhìn thấy!"



Lộ Tiểu Thiền lúc này mới ý thức được, những tiếng xì xào y nghe thấy không phải nghị luận Thư Vô Khích, mà là đang nói y.



Y dừng bước, Thư Vô Khích cũng dừng lại.



"Làm sao vậy?"



"Ta... Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, không ít người nói ta bẩn nói ta thối..... Nhưng đây là lần đầu tiên được người khen dễ nhìn... Ta thấy không thoải mái....." Lộ Tiểu Thiền gãi gãi ót.



"Vậy ta đi móc con mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nhìn ngươi, ngươi liền không cần cảm thấy không thoải mái nữa."



Thanh âm Thư Vô Khích vẫn thong dong ôn hòa như thế, một chút cũng không hiểu lời nói của mình có bao nhiêu tàn nhẫn.



Thật giống như dưới cái nhìn của hắn, đây đều là chuyện đương nhiên.



Lộ Tiểu Thiền lại ngây ngẩn cả người.



"Chờ đã... Ngươi... Ngươi có phải là tu tiên không vậy? Cái gì mà động một chút liền móc đôi mắt của người ta, không tốt lắm a?"



"Con mắt của bọn họ, cũng không phải con mắt của ngươi. Cùng ta có quan hệ gì đâu?"



Trong thoáng chốc, Lộ Tiểu Thiền quả thật không biết phải trả lời như thế nào.



Loại cảm giác ấy lại tới nữa rồi, Thư Vô Khích giống như không hiểu tình cảm phàm trần thế tục, không có bất kì sự cảm thông dư thừa nào.