Rượu Chàng Tiên
Chương 2 : Ngồi trong bụng tiên quân, rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài (2)
Ngày đăng: 03:22 19/04/20
An Hoàn tay nắm kiếm không ngừng được mà run rẩy, mũi kiếm liền đặt lên vạt áo rách nát của Lộ Tiểu Thiền, hàn ý lạnh lẽo khiến Lộ Tiểu Thiền đến hô hấp cũng không dám.
Người trước khi chết, đa phần sẽ nhắm mắt lại.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền vốn không nhìn thấy gì, đôi mắt cứ trợn trừng, hướng về phía An Hoàn.
Đôi mắt người mù vốn nên ảm đạm tối tăm, nhưng đôi mắt này lại như mặc ngọc ủ vào trong nước, cực kỳ trong sáng. An Hoàn cảm giác được nếu bản thân đâm xuống một kiếm này, liền chân chính vạn kiếp bất phục.
"An Hoàn! Ngươi sao còn chưa động thủ!"
Nhẫn nại của vị phu nhân kia đã hoàn toàn mất sạch, trực tiếp từ phía sau đẩy An Hoàn một cái.
Mũi kiếm trong nháy mắt đâm vào da thịt Lộ Tiểu Thiền, thời điểm sắp đi sâu vào bên trong, chợt nghe một trận ong ong, là binh khí thượng đẳng rời khỏi vỏ, cộng hưởng cùng ngói trên miếu Y Quân phát ra tiếng vang.
An Hoàn tuột kiếm khỏi tay, ngã ở một bên, một thanh tiên kiếm hiện ra linh quang rơi xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Thanh âm lãnh túc vang lên.
"Là ai can đảm dám làm càn trước Ly Triệt Quân!"
Ngón tay Lộ Tiểu Thiền run rẩy, mình đây là vừa nhặt về một cái mạng sao?
Ngoại trừ mùi nhang khói cùng với hương mặc trúc ở bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền còn ngửi được hương thơm nhè nhẹ của ngô đồng, mát ruột mát gan.
Vốn là nỗi sợ hãi trước cái chết, lại được cỗ mùi hương khó hiểu này hóa giải.
"Ngươi là người phương nào? Dám làm càn trước mặt bổn phu nhân!"
An Hoàn gấp gáp bật dậy thân thể, chắp tay nói: "Nguyên lai là bằng hữu Chấp Ngô Sơn Trang, chúng ta đến từ Mạnh gia ở Bồng Nguyên Sơn, Mạnh Đạo Viễn chính là sư phụ tại hạ. Không biết tôn giá có phải là...."
Quản gia vừa nghe đối phương đến từ Chấp Ngô Sơn Trang, lập tức lộ ra khuôn mặt nịnh nọt cười giả lả, tiến đến bên tai phu nhân nhà mình: "Phu nhân, Chấp Ngô Sơn Trang là danh môn tiên kiếm dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên, thực lực không phải loại Mạnh gia chúng ta có thể đụng đến, phu nhân ngài..."
Mạnh phu nhân trực tiếp đẩy ra quản gia, thấp giọng nói: "Có thể kiến thức của ta còn nông cạn, thế nhưng ta chưa từng nghe qua Chấp Ngô Sơn Trang?"
"Tại hạ là chưởng kiếm Giang Vô Triều của Chấp Ngô Sơn Trang."
Đối phương nói năng có khí phách báo ra danh tính của mình, đám đệ tử Mạnh gia tay đặt trên chuôi kiếm thủ thế chờ hành động lập tức đều cúi đầu, hướng đối phương hành lễ.
Quản gia thấy Mạnh phu nhân vẫn cứ bộ dáng không chịu lay động, nhanh chóng áp sát tới.
"Phu nhân! Chưởng kiếm của các môn phái, đều là thủ đồ của chưởng môn, tương lai sẽ là người kế vị chưởng môn! Hơn nữa trang chủ Chấp Ngô Sơn Trang đã có một ngàn ba trăm năm tu vi, đức cao vọng trọng trong các Tiên môn, chúng ta đắc tội không nổi."
Ý tứ chính là chưởng môn tương lai của một môn phái lớn như vậy, khẳng định rất lợi hại, mấy tên đệ tử mà Mạnh phu nhân mang tới, dù có đồng thời tiến lên, Giang Vô Triều không cần xuất kiếm, vẫn có thể đập chết bọn họ.
"Hôm nay nhìn thấy Minh Lan kiếm của Giang huynh, thật sự là vinh hạnh của An Hoàn cùng các vị sư huynh đệ. Động võ trước tượng thần Ly Triệt Quân, là bọn ta kích động mạo phạm, mong rằng Giang huynh bao dung."
Đầu ngón tay bên phải của Giang Vô Triều nhẹ giương, Minh Lan kiếm che ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền liền bay trở vào vỏ.
Cõi lòng thiếu niên đầy mong đợi, chạy về phía thân ảnh dưới ánh trăng, từ phía sau nhảy tới muốn ôm lấy cái cổ của thân ảnh kia, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng buông một câu: "Làm càn."
Trong nháy mắt, thiên địa vạn tượng theo uy thế đó mà đè nặng xuống, nghiền ép tinh thần của y, y cảm thấy chính mình sắp không thở nổi.
"Ngươi cái tên này thật đúng là kẻ vô vị! Chính mình vô vị còn chưa tính, ta đến Vô Ý Cảnh Thiên của ngươi, thì chính là khách nhân của ngươi. Thế nhưng ngươi ngay cả một cái sắc mặt tốt cũng không cho ta...." Y cúi đầu, đá đá mấy viên đá vụn trước mặt.
Viên đá vụn kia nhảy lên, sắp đụng vào chân đối phương.
Thiếu niên ở trong lòng mừng thầm, phảng phất như thể làm cho quần áo đối phương nhiễm phải một xíu xiu bụi trần thôi, cũng đã là chuyện vui vẻ rồi.
Thế nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, viên đá vụn kia giống như bụi trần, dưới linh áp của đối phương liền tan thành mây khói.
Thiếu niên lườm một cái, ngồi xuống đất, từ bên hông cầm lấy bình thuốc, rút nút gỗ, uống một ngụm lớn.
"Ta cũng không phải muốn mạo phạm ngươi, chỉ là muốn mời ngươi nếm thử thuốc nước ta mới vừa chế ra mà thôi!"
Đối phương giống như không nghe thấy y nói cái gì, không nhúc nhích.
"Tên của nó ấy à, là — "Rượu Chàng Tiên"! Thế nào? Có ý tứ chứ?"
"Trên đời này không có loại rượu nào có thể khiến ngươi say, thuốc này bên trong đã bỏ thêm một vị linh thảo, tên là "Tùy Tâm Sở Dục". Nó mặc dù không phải rượu, nhưng lại có thể say tiên! Còn có thể khiến ngươi say ngất ngây đến nỗi tâm tư dục vọng không còn chỗ ẩn thân!"
Thiếu niên hưng phấn đem một bức tranh trống không đưa qua: "Ta ở trong Kiếm Ý Các của ngươi tìm được bức "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này! Bất luận người nào đứng trước "Hoa trong gương, trăng dưới nước", bức tranh đều sẽ soi sáng ra suy nghĩ nội tâm của người đó ngay tại thời khắc ấy!"
Thân ảnh kia thờ ơ không động đậy.
"Ngươi có dám cá với ta không? Uống xong "Rượu Chàng Tiên" của ta, đứng trước "Hoa trong gương, trăng dưới nước", để ta xem một chút ngươi có phải thật sự vô dục vô cầu hay không?"
Thiếu niên mang theo bình thuốc đứng dậy, đưa nó qua, thế nhưng đối phương ngay cả một cái xoay người nhìn thẳng cũng đều không có.
Nam tử áo trắng lạnh nhạt đi ngang qua người thiếu niên, thiếu niên đang muốn nhảy dựng lên xem mặt đối phương, lại bị đối phương dễ như trở bàn tay mà duỗi tay nhấn giữ đầu xuống.
Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã không còn thấy được mặt đối phương.
"Ai — ngươi nói xem các ngươi tu chân có cái gì tốt! Cấm tình đoạn dục! Vạn vật đều là khoảng không! Ngươi rõ ràng sinh ra có một khuôn mặt dễ nhìn, người khác lại nhìn không tới, ngươi xoay người lại cho ta nhìn một chút thì có sao đâu!"
Thiếu niên đối diện với thân ảnh kia nói chuyện hồi lâu, nhưng có làm thế nào đối phương cũng không đáp lại.
Suy nghĩ một lúc, y rốt cục nghĩ đến một vấn đề có lẽ đối phương sẽ đáp lại.
"Người có thể thành Tiên thành Phật, nhưng lại vĩnh viễn không thể thành Thần, ngươi biết vì sao không?"
"Vì sao?"
Hai chữ mà thôi, vách núi cheo leo bốn phía phảng phất đều phủ thêm một tầng sương lạnh.