Rượu Chàng Tiên
Chương 26 : Ta chỉ để ngươi ở trong lòng
Ngày đăng: 03:22 19/04/20
Đối phương một tay ôm lấy eo Lộ Tiểu Thiền, khí lực rất lớn, lòng bàn tay rất nóng, giống như là muốn thiêu đốt Lộ Tiểu Thiền, y lập tức bị giữ lại.
"Không cho chạm vào."
Thanh âm lạnh lẽo của Thư Vô Khích vang lên, nhưng thời khắc này thanh âm của hắn so với lúc thường càng thêm trống rỗng thấu suốt, giống như... giống như thời điểm Lộ Tiểu Thiền nằm mơ, nhìn thấy người kia.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn sờ bàn tay Thư Vô Khích đang đặt ở bên hông mình, Thư Vô Khích liền buông lỏng tay, Lộ Tiểu Thiền không chạm được hắn.
"Đó là cái gì?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.
Thư Vô Khích cũng không cúi xuống nhặt vật kia lên, lời nói thốt ra từ trong cổ họng so với ngày thường càng thêm thâm trầm.
"Đáng tiếc chưa kịp để cho Tà thần kia bóp nát."
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, đột nhiên rõ ràng đó là cái gì.
Y xoay người lại, chắn trước mặt Thư Vô Khích: "Đó là trái tim của Giang Vô Triều có đúng hay không?"
"Ngươi quả nhiên để ý hắn."
Thanh âm Thư Vô Khích rất lạnh, khiến cho Lộ Tiểu Thiền chợt nhớ tới một vật trong suốt lạnh như băng nào đó, được chất chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, không thấy điểm cuối.
Nguyên lai Thư Vô Khích không lập tức giải quyết Giang Vô Triều, cũng không phải chỉ là muốn dẫn dụ Giang Vô Triều sử dụng kiếm trận phá hủy mảng rừng tà ám che kín bầu trời, lộ ra màn đêm, để Thư Vô Khích có thể dẫn ánh trăng vào trận, luyện hóa Tà thần, mà là hắn muốn mượn tay Tà thần, huỷ diệt trái tim Giang Vô Triều.
Cho nên sát ý của Thư Vô Khích đối với Giang Vô Triều là thật.
Mọi người đều nói tu vi càng cao, thì càng vô tình vô dục.
Thư Vô Khích lợi hại như vậy, sao có thể nảy sinh hận ý, tới mức nổi lên sát ý đối với Giang Vô Triều?
"Vô Khích ca ca... ngươi làm sao vậy?" Lộ Tiểu Thiền vững vàng mà che chắn trước người Thư Vô Khích.
Thế nhưng y làm sao có thể ngăn cản Thư Vô Khích đây, Thư Vô Khích chỉ cần xoay người một cái, vạt áo bay lên, liền vòng qua Lộ Tiểu Thiền, đi tới trước trái tim kia.
Hắn rũ mắt, giơ cổ tay lên, mắt thấy đầu ngón tay sắp sửa bắn ra một đạo linh khí cắt nát trái tim đang đập chậm rãi từng nhịp trên mặt đất, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mở miệng.
"Vô Khích ca ca ngươi hãy nghe ta nói! Ta chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới Giang lão ca mà thôi, nhưng ta lại chỉ đem mình ngươi để ở trong lòng!"
Ôi mẹ ơi!
Nghĩ tới Lộ Tiểu Thiền y đây vì xin cơm ăn, nịnh nọt đã nói qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên, y nói năng buồn nôn đến như vậy.
Rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài, chính mình còn không đem bản thân để ở trong lòng, huống chi... là đem Thư Vô Khích để ở trong lòng!
Ngón tay Thư Vô Khích không nhúc nhích, bởi vì Lộ Tiểu Thiền đã kéo lấy một đầu khác của khóa Tiên Lăng.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Thư Vô Khích xoay người.
"Cái...cái gì?"
"Ngươi nói, ngươi chỉ đem ai để ở trong lòng?"
"Đương nhiên... đương nhiên là đem ngươi để ở trong lòng rồi!"
Lộ Tiểu Thiền cầu khẩn trong lòng, Thư Vô Khích cũng đừng học Mạnh phu nhân, moi tim của y ra xem một chút.
"Thật sự!" Lộ Tiểu Thiền lớn tiếng nói, "Không tin... Không tin ngươi sờ thử đi!"
Đúng vậy, sờ là được rồi! Tuyệt đối đừng moi tim ta!
Thư Vô Khích duỗi tay tới, áp lên trên lồng ngực Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền hơi khẩn trương, nhưng thời điểm y cảm nhận được bàn tay Thư Vô Khích, loại khẩn trương kia không còn nữa, y chỉ cảm thấy tim mình như được người cẩn thận nâng niu, toàn tâm toàn ý mà quý trọng.
Bỗng dưng, eo Lộ Tiểu Thiền bị giữ lấy, mũi chân đột ngột rời khỏi mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt lên trên lưng Lộc Thục.
Lộ Tiểu Thiền đang muốn cử động, tay lại bị bả vai của Thư Vô Khích đè chặt xuống, đối phương dựa vào người Lộ Tiểu Thiền, lỗ tai kề sát ở trên ngực y.
"Ngươi đừng động." Thư Vô Khích nói.
Khóa Tiên Lăng trên cổ tay giật giật, Lộ Tiểu Thiền không thèm để ý tới hắn.
"Vậy ngươi đi nói lời từ biệt với hắn đi, nhưng nhất định phải cách xa hắn một trượng."
Thư Vô Khích vừa dứt lời, Lộ Tiểu Thiền liền đứng bật dậy, ôm chén cơm khoai lang, đi vào trong phòng tìm Giang Vô Triều.
Một trượng thì một trượng!
Y cũng không phải muốn đi đấm lưng đấm chân cho Giang Vô Triều, chỉ muốn hỏi hắn một chút, lai lịch của Thư Vô Khích rốt cuộc là gì.
Giang Vô Triều ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, trên môi không chút huyết sắc.
Lộ Tiểu Thiền đem chén cơm khoai lang đặt lên bàn, muốn tiến thêm một bước, liền bị khóa Tiên Lăng kéo lại.
Ôi mẹ ơi, còn thật sự là một trượng, nhiều thêm một tấc cũng không cho.
"Giang lão ca? Giang lão ca?" Lộ Tiểu Thiền nhẹ giọng gọi.
Y sợ thanh âm của mình quá lớn, khiến Giang Vô Triều bị giật mình mà tẩu hỏa nhập ma thì thật không tốt.
Giang Vô Triều chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền nhẹ nhàng mỉm cười.
"Là ngươi a, Lộ Tiểu Thiền. Lần này phải cảm tạ ngươi mang tiền bối tới cứu ta."
"Ngươi nếu thật sự muốn cảm tạ ta, liền nói cho ta biết, Thư Vô Khích làm thế nào đánh bại Tà thần kia? Ánh mắt của ta không nhìn thấy a!"
Giang Vô Triều nhìn Lộ Tiểu Thiền, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết hắn là ai sao?"
"Ta thật sự không biết a. Nhưng ta cảm thấy, ngươi biết hắn là ai!"
"Hắn... sử dụng kiếm trận trấn áp Tà thần, là một đại trận nhất định phải có ngàn năm tu vi trở lên mới có thể thúc phát, Phá Nguyệt." Giang Vô Triều nói.
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, cho nên Thư Vô Khích nói cái gì mà một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm trước làm sao đó, hắn thật sự sống lâu đến như vậy!
"Trận Phá Nguyệt, thế mượn dùng chính là ánh trăng sáng trên trời."
"Ố ồ, ta hiểu rồi! Lúc trước hắn không lập tức giải quyết ngươi, chính là muốn ngươi phá hủy mảng rừng cổ thụ che đậy ánh trăng, một khi có ánh trăng rơi xuống, có thể dẫn vào trong trận, thúc phát đại trận này!"
"Ừm, ngươi thật thông minh. Thế nhưng, tinh hoa nhật nguyệt, không phải ai cũng có đủ tu vi để mượn dùng."
"Ta biết, Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, có thể dẫn tinh hoa nhật nguyệt! Chẳng lẽ nói... Thư Vô Khích hắn là Nam Ly Cảnh Thiên...."
Giang Vô Triều lập tức lắc đầu: "Không không không, hiền đệ hiểu lầm rồi. Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân là nữ tử. Thư Vô Khích cùng ngươi ở chung lâu như vậy, hắn có thể là nữ tử sao?"
Đầu Lộ Tiểu Thiền lắc qua lắc lại như trống bỏi.
Thư Vô Khích có chỗ nào giống nữ nhân a!
Nếu hắn là nữ tử, Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích nếu quả thật là Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, vậy khẳng định là mỹ không gì tả nổi tiên nữ tỷ tỷ!
—–
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Đưa tiền, đưa tiền, đưa tiền!
Thư Vô Khích: Ngươi lại đòi tiền làm cái gì?
Lộ Tiểu Thiền: Mua váy! Mua một chiếc váy thướt tha!
Thư Vô Khích: Ngươi lại muốn lấy lòng cô nương nhà kia?
Lộ Tiểu Thiền: Ta muốn lấy lòng ngươi a! Ngươi có phải là Miểu Trần Nguyên Quân không! Nghe nói Miểu Trần Nguyên Quân là một cô nương rất đẹp! Khó trách ngươi muốn đem hình dáng của mình ẩn đi!
Thư Vô Khích: Cho ngươi tiền, cầm đi mua. Mua xong tự mình mặc vào.
Lộ Tiểu Thiền:...