Rượu Chàng Tiên
Chương 34 : Nguyện ngươi đối với ta, không rời không bỏ
Ngày đăng: 03:22 19/04/20
Người có thể khiến vạn vật đều dung nhan thất sắc, thời khắc này lại như bất cứ lúc nào cũng có thể khô bại héo tàn.
Côn Ngô há hốc, mở miệng nói: "Ba ngàn thế giới, sinh linh vô số, ngươi chưa từng để ở trong lòng. Nhưng dốc cả một đời, ngươi lại chỉ chấp nhất với một Lộ Tiểu Thiền. Xem ra, Tiểu Thiền căn bản không có đem chấp dục của ngươi chữa lành..."
Ánh mắt Thư Vô Khích rơi xuống trên người Lộ Tiểu Thiền.
"Y chữa khỏi chấp nhất của ta, nhưng lại gieo xuống vọng niệm. Một đến một đi, một lấy một bỏ, thế gian nhân quả, vốn là như vậy."
Lông mi Lộ Tiểu Thiền run rẩy, khàn khàn khẽ gọi một tiếng: "Nước...."
Côn Ngô nhanh chóng xoay người, rót một chén trà đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền ùng ục ùng ục, đem cả bình nước trà uống sạch sành sanh.
Y nghiêng mặt sang, dùng sức lắng nghe.
"Vô Khích ca ca, ngươi còn ở đây không?" chuyện đầu tiên sau khi Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra chính là nhìn về hướng có Thư Vô Khích.
Nhưng đây là lần đầu tiên khi y mở mắt ra, Thư Vô Khích không có ngồi ở bên giường cùng y.
Khoảng cách như vậy, rõ ràng đưa tay ra là có thể chạm tới, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy như cách ngàn núi vạn sông.
"Ngươi tại sao không nói lời nào? Tại sao không tới? Ta vừa nãy đau quá a! Thật giống như bị thiêu cháy!" Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng giọng nói đáng thương oan ức, chờ đợi Thư Vô Khích đáp lại.
Y biết Thư Vô Khích thoạt nhìn thanh lãnh, nhưng đối với y không chỉ nhẹ dạ, hơn nữa còn hữu cầu tất ứng.
Y thấy bả vai Thư Vô Khích hơi nghiêng về phía trước, tựa như muốn đứng lên đi về phía y.
Cả người Lộ Tiểu Thiền đều không còn cảm thấy đau đớn, tràn đầy mừng rỡ muốn ngửi được mùi vị trên người Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại siết chặt ngón tay, không nhúc nhích.
Trong lòng lập tức trống rỗng.
".....Vô Khích ca ca?"
Ngươi làm sao vậy?
Tại sao không đến bên cạnh ta?
Côn Ngô nhìn về phía Thư Vô Khích, lạnh lùng nói: "Chuyện ngươi muốn che giấu đã không còn ý nghĩa. Ngươi sợ y sẽ nhớ tới thống khổ khi bị nghiệp hỏa thiêu đốt mà rời đi ngươi, nhưng y hiện tại đã thật sự lĩnh hội qua!"
"Nghiệp hỏa... nghiệp hỏa gì?" Lộ Tiểu Thiền nhíu chặt mày lại.
Y biết Thư Vô Khích cùng Côn Ngô vẫn luôn có điều gạt y.
Thư Vô Khích nhìn về phía Côn Ngô: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ nói với y."
Côn Ngô do dự: "Ta phải ở chỗ này trông chừng y."
Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích mới mở miệng: "Nghiệp hỏa chính là thứ mới vừa nãy thiêu đốt ngươi."
Lộ Tiểu Thiền bỗng dưng nhớ lại nỗi thống khổ tê tâm liệt phế khi nãy, sợ hãi xông tới, ngay lập tức liền rúc vào trong góc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, phảng phất như bản thân vừa thở ra một hơi, liền sẽ bị đốt cháy.
Thư Vô Khích nhìn y, thanh âm lạnh xuống: "Khiến ngươi bị thiêu đốt cũng không phải nghiệp hỏa, mà là ta. Đây chính là nguyên nhân ta không cho ngươi chạm vào ta. Ta chính là ngọn nguồn dẫn đến nghiệp hỏa thiêu đốt."
Lộ Tiểu Thiền làm tổ ở trong góc, y chỉ biết trận thống khổ kia khiến cho y hận bản thân tại sao lại sinh ra trên cõi đời này.
"Có phải ngươi sợ ta?" Thư Vô Khích hỏi.
Bên trong thanh âm lạnh như băng của hắn, là một loại khí tức sắp bước tới điểm cuối cùng của nỗi tuyệt vọng.
Giống như Lộ Tiểu Thiền chỉ cần trả lời một câu, liền có thể khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
Côn Ngô biết, hắn rõ ràng cái đáp án kia, nhưng hắn vẫn cứ muốn hỏi.
"Sợ ngươi cái gì?" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên.
"Sư thúc, có phải là người giấy chơi đùa không thú vị, muốn chư vị sư huynh đệ chơi đùa cùng ngài?"
Mấy ngày nay Lộ Tiểu Thiền thả ra chó chó mèo mèo náo loạn không ít, Thanh Diệu vừa nói như thế, các đệ tử bên trong Tàng Dược Các đều cho là Lộ Tiểu Thiền lại muốn đùa giỡn.
"Ta không có đùa giỡn! Hắn chính là bị Tà linh xâm chiếm thân thể! Các ngươi tại sao không thấy chứ!"
Lộ Tiểu Thiền lòng như lửa đốt, Tử Kiều lại giữ lấy mu bàn tay Lộ Tiểu Thiền, cười nói: "Sư thúc, nếu muốn chơi đùa, đợi chúng ta hết bận rồi sẽ chơi cùng ngài."
Ngón tay Tử Kiều nắm thật chặt, Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu ra, cười nói: "Tốt lắm, ta sẽ ở đây chờ các ngươi hết bận rồi chơi với ta!"
Thanh Diệu bước nhanh tới trước: "Tử Kiều sư huynh, sư phụ lúc gần đi đã dặn dò, muốn sư thúc chăm chỉ tu luyện."
Tử Kiều không nhanh không chậm mà xoay người lại, từ từ mở ra một ngăn tủ thuốc: "Tu luyện nhất thời không cần vội vã...."
Vừa dứt lời, Tử Kiều liền đẩy Lộ Tiểu Thiền vào bên trong ngăn tủ thuốc, sau đó chỉ nghe Tử Kiều la to một tiếng: "Sư thúc đi mau! Đi đến tĩnh thất của sư phụ!"
Lộ Tiểu Thiền rơi một cái, tiến vào bên trong một không gian khác.
Y khóc không ra nước mắt, nơi này là nơi nào y còn không biết! Làm sao tìm ra được tĩnh thất của Côn Ngô a!
Mà lúc này bên trong Tàng Dược Các, tất cả y tu đều đã xoay người lại, nhìn về phía Thanh Diệu.
Ánh mắt Tử Kiều lạnh xuống, quát to: "Tà linh lớn mật! Lại dám xông vào Thái Lăng Các! Quả thực..."
Lời còn chưa nói hết, khóe môi Thanh Diệu đã cong lên, lướt qua một tia cười khẩy: "Quả thực không biết sống chết? Toàn những lời sáo rỗng, thế nào mà ngàn năm vạn năm trôi qua, một chút ý tưởng mới mẻ cũng đều không có?"
"Buộc nó rời khỏi thân thể Thanh Diệu!"
Tử Kiều ra lệnh một tiếng, mười mấy y tu dồn dập kết trận, mấy đạo linh quang nối liền với nhau, gió lốc như lưỡi đao chuyển động quay cuồng, một đạo ngự tà đại chú từ bốn phương tám hướng hội tụ, trong nháy mắt đem Thanh Diệu khóa vào bên trong.
Thanh Diệu ngửa mặt bắt đầu cười ha hả.
"Đồ tử đồ tôn của Côn Ngô thực sự là càng ngày càng không dùng được! Nhiều người như vậy, mới kết ra được một cái chú không đỡ nổi một kích!"
Bỗng dưng, tà khí đen kịt từ trong thân thể Thanh Diệu kéo dài lan tràn, như những làn sóng đen, đem ngự tà đại chú do mười mấy người kết thành phá tan.
Tử Kiều cùng những đệ tử khác liều mạng chống trả, lần thứ hai kết chú, thế nhưng đại chú của bọn hắn còn chưa kịp kết xong, tà khí đen kịt nồng đậm như mực đã hóa thành một lưỡi hái khổng lồ đen tuyền, nhoáng lên một cái, kết chú liền bị phá tan, toàn bộ nhóm đệ tử đều bị chấn đến nội thương.
Tử Kiều phun ra một ngụm máu tươi.
"Không thể để cho nó đi —— "
Thế nhưng Thanh Diệu đã phi thân tới trước ngăn tủ thuốc kia, nhảy xuống, Tử Kiều kinh hãi hô lên: "Sư thúc —— "
Những đệ tử khác đều bị thương không nhẹ, có người đã hoàn toàn ngất đi.
Tử Kiều cắn chặt hàm răng, đem một tia linh khí cuối cùng của mình bắn ra ngoài, tia linh khí kia hóa thành Thanh điểu, xông về phía Thanh Hư Đỉnh của Tàng Dược Các, biến thành ngàn vạn linh vũ* nhỏ vụn, tản ra khắp bốn phương tám hướng.
[*lông chim mang theo linh khí.]
"Sư huynh..." Một tên đệ tử khác bò về hướng Tử Kiều, "Sư phụ đã đi xa... cho dù ngươi có thả tín hiệu ra ngoài... cũng không ai có thể tới kịp để cứu chúng ta..."
Tử Kiều nhắm chặt hai mắt: "Trước khi sư phụ rời đi... ta có nghe hắn nói qua... linh thú của Thiên Thu Điện chủ lạc đường, mấy ngày nay sẽ đi vào địa giới của Thái Lăng Các chúng ta để tìm kiếm... Tà linh này ít nhất đã hút tà dục hơn ngàn năm, nhóm đệ tử bên trong Thái Lăng Các chúng ta không đối phó được..."
"Nhưng dù Thiên Thu Điện chủ có ở gần đây... hắn xưa nay cùng các phái Tiên môn bất hòa, chỉ sợ sẽ không quản chuyện của chúng ta..."
"Như vậy, chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh...."
Cùng lúc ấy, Lộ Tiểu Thiền đang chạy như bay trong một không gian xa lạ, nhưng chạy trốn thế nào cũng giống như đang ở trong tầng tầng lớp lớp mê cung, không tìm được lối ra, càng không cần nói đến việc tìm được tĩnh thất của Côn Ngô.
Thanh âm Thanh Diệu truyền đến, lúc xa lúc gần, Lộ Tiểu Thiền cả kinh té lộn nhào một cái.
"Sư thúc, ngài ở chỗ nào a? Đây là đang cùng đệ tử chơi trốn tìm sao?"