Rượu Chàng Tiên

Chương 4 : Túy Sinh Mộng Tử (2)

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền sống mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên đi vào Vô Tứ Tửu Phường.



Lão bản vừa nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền xông tới đuổi người: "Tiểu ăn mày! Ngươi đừng ăn xin ở trong quán của ta! Quấy rầy hứng thú của các quan khách!"



Giang Vô Triều trực tiếp đem một nén bạc ném vào lồng ngực lão bản: "Ta hôm nay chính là muốn mời tên tiểu ăn mày này uống rượu! Nhiêu đó bạc còn chưa đủ sao?"



"Đủ! Đủ! Đương nhiên đủ!" Lão bản cắn một cái trên nén bạc, cười đến cả đôi mắt đều híp lại.



Giang Vô Triều đặc biệt đem Lộ Tiểu Thiền dẫn tới bên cửa sổ, nơi này thanh tịnh, không người quấy rối.



Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống, liền bóc một hạt đậu phộng, quăng vào trong miệng.



"Ôi, cuối cùng cũng coi như ta có cơ hội hầu hạ ngươi một lần!"



Tiểu nhị đang muốn châm nước trà cho Giang Vô Triều cùng Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền lắc đầu nói: "Ngươi châm trà cho Giang lão ca là tốt rồi, ta còn muốn giữ bụng để uống rượu!"



Tiểu nhị nở nụ cười: "Ngươi a, đã nhiều năm trôi qua, tại sao vẫn đối với rượu của quán chúng ta si mê như vậy?"



Lộ Tiểu Thiền hướng về phía Giang Vô Triều nhấc cằm: "Ngươi xem, lòng ta có chấp mê, tu tiên sẽ không lối thoát!"



Giang Vô Triều nở nụ cười, tự mình rót một chén rượu cho Lộ Tiểu Thiền: "Nhanh chóng uống rượu của ngươi! Rồi đem cố sự lão ăn mày từng nói với ngươi, đều nói hết ra một lượt!"



Lộ Tiểu Thiền một hơi uống cạn chén rượu đầy, tinh thần phấn chấn đem cố sự lão ăn mày từng kể nói ra.



"Ngươi có biết biệt danh của Vô Ý Cảnh Thiên là gì không?" Lộ Tiểu Thiền cười hì hì hỏi.



"Ta đương nhiên biết, vô ý thì vô dục. Cho nên biệt danh của nó chính là "Vô Dục Chi Điên"*." Giang Vô Triều trả lời, " Tà linh trong thiên hạ, đều dùng dục vọng làm thức ăn. Cho nên người tu chân coi trọng thanh tâm quả dục, để tránh bị Tà linh ăn mòn."



[*ngọn núi không dục vọng.]



Lộ Tiểu Thiền uống một chén rượu lớn, nói tiếp: "Mỗi một đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, nghe nói đều sẽ không rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên."



"Ngươi lẽ nào biết tại sao?" Giang Vô Triều cười nhấc cằm.



"Bởi vì nơi đó ngoại trừ ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, cùng với Linh Lung Hàn Ngọc, thì không còn bất kì màu sắc nào khác, ngoại trừ cành lá của cây bất tử "Phụng Thiên", thì không còn thức ăn nào khác, tự nhiên cũng không có mùi vị khác biệt, mà tự thuở Hồng Hoang, mỗi một vị Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên sau khi tịch diệt, tàn niệm từ kiếm ý của bọn họ sẽ quanh quẩn trên bầu trời, dưới uy áp của kiếm thế, ngoại trừ "Phụng Thiên" cùng đương nhậm Kiếm Tông, sẽ không còn vật sống nào khác. Nó chính là một nơi vô sắc, vô vị, vô sinh, vô tử, hoàn toàn không nhiễm bụi trần."



"Ta hiểu được, chính bởi vì rời xa dục vọng thế tục, cho nên mỗi một vị Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều có thể phá tan cảnh giới "Đại Thế", tiếp cận với Thần."



Lộ Tiểu Thiền vỗ đùi: "Đúng vậy! Đông Khư Kiếm Tông sau khi bị thượng cổ Tà linh Hỗn Độn khống chế, không phải đã xông lên Vô Ý Cảnh Thiên sao? Kết quả khẳng định là bị vị vô dục Kiếm Tông kia giết chết!"



Lộ Tiểu Thiền sinh động như thật mà nói về tràng đại chiến Tiên Ma kia.
Thiếu niên một phát bắt được tay của nam tử, áp lên mặt của chính mình.



Giống như bị dung nham làm bỏng, nam tử lập tức thu hồi tay.



"Còn có! Tất cả mọi thứ nơi này của ngươi đều cứng rắn! Ngươi cũng cứng rắn!"



"Vậy thì có cái gì không cứng rắn?" Nam tử dùng ngữ khí hoàn toàn không thèm để ý mà hỏi ngược lại.



Thiếu niên nhìn quanh bốn phía, tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn là vỗ chính mình nói: "Ta a! Ta là mềm!"



Nam tử giống như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.



Thiếu niên kéo tay hắn qua, một bên áp xuống mặt bàn, một bên khác liền áp ở trên mặt của mình.



"Cảm giác được không! Cái bàn này của ngươi, nhẹ nhàng vứt cái trứng gà lên liền sẽ vỡ! Nhưng ta thì không!"



Lúc thiếu niên nói chuyện, đôi môi vừa khép vừa mở, tay của nam tử trùng hợp lướt qua môi y, giống như có cái gì đó không hiểu, một lần lại một lần không ngừng vuốt ve đôi môi của y, càng lúc càng dùng sức.



"Ngươi muốn ta ngậm miệng cũng không cần ấn ta như thế!" Thiếu niên cau mày muốn xoay mặt đi, đầu lưỡi mềm mại vừa vặn cọ qua đầu ngón tay đối phương.



Nam tử lại như không nghe thấy bất mãn của thiếu niên, đem ngón tay của mình xâm nhập vào giữa môi thiếu niên, chạm đến đầu lưỡi của y, nhẹ nhàng mân mê, khơi gợi khiêu khích.



"Ngươi làm gì... ha... đừng ô ô ô... đầu lưỡi!"



Thiếu niên càng nghiêng mặt đi, nam tử càng nắm lấy cằm của y, muốn thiếu niên nhìn về phía hắn.



Mãi đến khi trong đôi mắt to tròn của thiếu niên ánh lên một tầng hơi nước trong suốt, lông mày nhíu chặt, tay nắm thành đấm như muốn dùng toàn bộ khí lực cắn vào ngón tay nam tử.



Nam tử chỉ dùng một chút chân khí, liền hất văng cằm của y.



Thiếu niên rầm một cái nhảy dựng lên, bỏ chạy thật xa, nhưng vẫn không quên kêu gào: "Ta đã nói với ngươi! Ngươi còn không gọi lão già lừa đảo đến đón ta về nhà! Ta liền mỗi ngày đều ầm ĩ chết ngươi! Ầm ĩ đến khi ngươi tẩu hỏa nhập ma!"



"Ngươi tùy ý." Nam tử nhàn nhạt đáp trả lại thiếu niên một câu.



Ban đêm, thiếu niên trong lúc nửa mê nửa tỉnh liền run lẩy bẩy, co ro thân thể nhỏ giọng mắng: "Cái lão già lừa đảo! Gạt ta đến chỗ chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng, rùa không thèm cặp bờ này còn chưa tính! Ngay cả chăn cũng không cho ta! Đông chết ta rồi!"



Trong mơ hồ, nam tử áo trắng ngồi xuống bên giường của thiếu niên, bàn tay đưa qua, đầu tiên là che ở trên đầu y, sau đó thật cẩn thận mà chạm một cái vào lông mi của y.



"Ta lạnh quá. Ngươi hoặc là cho ta mười cái chăn, hoặc là cút đi!" Thiếu niên khịt khịt mũi.