Rượu Chàng Tiên

Chương 44 : Nam nhân khắp thiên hạ đều yêu thích

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Thân phận Dạ Lâm Sương, Mạnh Viễn Đạo biết.



Đây chính là chưởng kiếm của Nam Ly Cảnh Thiên a!



Mà Dạ Lâm Sương tôn xưng Thư Vô Khích là tiền bối, như vậy thân phận Thư Vô Khích càng thêm quý trọng, Thư Vô Khích vừa nãy châm trà cho Lộ Tiểu Thiền, Mạnh Viễn Đạo càng thêm e ngại Lộ Tiểu Thiền.



"Tiên tôn... Là.. Là thế này...." Mạnh Viễn Đạo lắp bắp mở miệng.



Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, không được a, y vừa mới lấy cho mình một cái tiên hào "Lãn Mộng", đã có người không gọi y là "Tiên đồng" nữa, trực tiếp thành "Tiên tôn" luôn rồi!



"Ngày đó Trần Hoàn Động chủ đến đây náo loạn một hồi...."



Lộ Tiểu Thiền lập tức giơ tay cản lại hắn: "Ngươi đánh không lại Trần Hoàn Động chủ, từ Bồng Nguyên Sơn cho tới Mạnh gia đều bị hạ Tử Ấn! Tiểu thiếp của ngươi có thai, trên mặt bị chân khí của Trần Hoàn Động chủ để lại vết sẹo, chuyện này ta đều biết rồi! Sau đó thì sao? Đám Tà linh kia từ nơi nào tới?"



"Lời mở đầu" của Lộ Tiểu Thiền nửa phân mặt mũi cũng không lưu lại cho Mạnh Viễn Đạo, mặt hắn đỏ tới mang tai, chỉ có thể tiếp tục nói.



"Khang thị mỗi ngày đều vì vết thương trên mặt mà nháo loạn, trong lòng ta cũng lo lắng Trần Hoàn Động chủ bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại báo thù, vì vậy Thanh điểu đưa thư, thỉnh Nam Ly Cảnh Thiên phái người đến đây điều giải. Không nghĩ tới mới ngày thứ hai, đã có một vị tiên quân của Nam Ly Cảnh Thiên đến!"



Ngón tay cầm cốc trà của Dạ Lâm Sương căng thẳng, Lộ Tiểu Thiền liền hiểu rõ vị "tiên quân" kia là "Liên Nguyệt Nguyên Quân" đã nhập ma.



"Tiên quân nói có biện pháp vừa có thể chữa khỏi mặt của Khang thị, lại có thể nâng cao tu vi của ta, miễn cho Trần Hoàn Động chủ quá kiêu ngạo..."



"Há, biện pháp kia chính là kêu ngươi đem toàn bộ xử nữ tại Bồng Nguyên Sơn đều bắt về Mạnh gia! Cắt cổ tay của các nàng, rút máu của các nàng! Sau đó dùng Luyện Hồn Đỉnh luyện hóa oán hận của các nàng?"



"Không không không! Khang thị cả ngày khủng hoảng sợ hãi, lại lo lắng không giữ nổi mặt, không giữ nổi mạng, nên bị Tà linh nhập thể. Đám thiếu nữ chết đi kia, đều là nàng... đều là nàng sau khi bị Tà linh khống chế làm ra! Nàng dùng cái đỉnh vị tiên quân kia tặng, không biết luyện thứ gì, còn nuốt vào! Nghĩ tới, hài tử chưa ra đời của ta nhất định là ăn đan dược luyện từ Luyện Hồn Đỉnh mới xảy ra vấn đề!"



Mạnh Viễn Đạo lập tức bắt đầu chối.



"Vậy còn ngươi?" Lộ Tiểu Thiền nhấc cằm.



"Ta... Ta dưới sự chỉ đạo của vị tiên quân kia, liền nhập... nhập ma... Bản thân ta còn không khống chế được chính mình, chuyện gì xảy ra sau đó, ta cũng không rõ ràng lắm...." Mạnh Viễn Đạo than thở khóc lóc, bộ dạng bản thân là người bị hại, oan ức như bó cải thìa. (editor: hiểu chết liền ~)



Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí vẩn đục quanh người hắn liền cảm thấy chướng mắt, không hứng thú tiếp tục nghe, trực tiếp phất tay một cái.



"Cút cút cút! Nhìn thấy ngươi, ta liền muốn phun ra toàn bộ đồ vừa mới ăn!"



Mạnh Viễn Đạo lập tức bò lăn mà rời khỏi.



Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích bên cạnh, lại liếc nhìn Dạ Lâm Sương ngồi xa hơn, bọn họ tựa hồ đối với những điều Mạnh Viễn Đạo nói đã sớm hiểu rõ.



"Cố sự này thật không thú vị. Chỉ đáng thương những cô nương đã chết đi kia. Vậy nên Vô Khích ca ca, Tà linh nơi này cũng không phải chờ chúng ta ở trên đường, đụng phải chúng ta hoàn toàn là trùng hợp?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo Thư Vô Khích.



"Ừm, đúng vậy. Chỉ là đụng phải chúng ta, bèn thử xem có thể cướp đoạt nguyên đan của ngươi hay không, chúng nó không cam lòng." Thư Vô Khích trả lời.



"Cho nên nơi này vốn dĩ không có Ma quân? Ta còn tưởng rằng sẽ gặp được cỡ như Lục Lệ, sau đó xem Vô Khích ca ca luyện hóa nó! Người khởi xướng nơi này đều là vị Liên Nguyệt Nguyên Quân kia?"



"Đúng vậy." Thư Vô Khích gật đầu.



Dạ Lâm Sương vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đứng dậy, rõ ràng vẫn một thân ngạo cốt, lại hướng Lộ Tiểu Thiền cúi đầu hành lễ.



"Tại hạ thay Liên Nguyệt Nguyên Quân hướng hai vị bồi tội. Nam Ly Cảnh Thiên chúng ta chắc chắn sẽ đem Liên Nguyệt Nguyên Quân trở về..."



Còn không đợi Dạ Lâm Sương nói xong, Lộ Tiểu Thiền đã khoát khoát tay: "Không sao cả! Không sao cả! Liên Nguyệt Nguyên Quân nhập ma, mới làm ra những việc này. Cũng không phải ngươi làm!"



Dạ Lâm Sương nhắm hai mắt lại, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được dưới lớp linh quang chập trùng quanh thân hắn là nỗi bi thương cùng không thể bỏ.



Thật kỳ quái, rõ ràng Liên Nguyệt Nguyên Quân kia đem Dạ Lâm Sương vây ở bên trong Luyện Hồn Đỉnh, đây không phải là bắt nạt hắn sao?



Tại sao sau khi bị thiệt thòi, Dạ Lâm Sương lại không ghi hận Liên Nguyệt Nguyên Quân chút nào?



"Ta quan sát linh khí của Liên Nguyệt Nguyên Quân, trong trẻo thuần tịnh, nhưng lại bám vào từng tia từng tia tà khí, ta cảm thấy hắn không phải cam nguyện rơi vào ma đạo! Nhất định có thể cứu vãn! Chờ loại trừ được tâm ma, khẳng định vẫn là một trang hảo hán!"



Lộ Tiểu Thiền cũng không biết làm sao an ủi Dạ Lâm Sương, y cảm giác được Dạ Lâm Sương không hy vọng nghe thấy bất luận kẻ nào nói Liên Nguyệt Nguyên Quân không tốt.



"Đa tạ."



Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền vẫn rất muốn biết, Liên Nguyệt Nguyên Quân làm sao rơi vào ma đạo?



Thư Vô Khích nghiêng mặt sang bên cạnh nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi có mệt không, đêm qua cơ hồ không ngủ."



"Không mệt! Không mệt! Ta không buồn ngủ chút nào!" Lộ Tiểu Thiền xoa xoa bụng, "Ăn thật nhiều, căng chết ta rồi."



Thư Vô Khích thay Lộ Tiểu Thiền lau đi mấy hạt mè còn dính bên khóe miệng: "Vậy ngươi ra ngoài đi dạo một lát, cho tiêu cơm đi."


Nhìn liền nhìn, hắn tức giận cái gì a?



À há — Lộ Tiểu Thiền đột nhiên hiểu ra, chắc là bởi vì mình tự xem đến vui vẻ vô cùng, không có chia sẻ với hắn đi?



Cũng may hai người kia quá vong tình, không có nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích.



Ngón trỏ của Lộ Tiểu Thiền đặt giữa môi, làm một cử chỉ im lặng, sau đó kéo kéo Thư Vô Khích hạ thấp người xuống.



Không nghĩ tới Thư Vô Khích một chút cũng không chịu theo, không nhúc nhích.



Hắn cứ đứng nghênh ngang như thế, là chờ bị hai người kia phát hiện hay sao?



Lộ Tiểu Thiền trợn tròn đôi mắt, càng thêm dùng sức mà túm, Thư Vô Khích rốt cục hạ thấp người xuống.



Hắn một tay chống trên tảng đá, tay kia bị Lộ Tiểu Thiền nắm lấy, vừa vặn từ phía sau ôm trọn Lộ Tiểu Thiền.



Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền kề sát trên gò má Thư Vô Khích, y xem đến nghiêm túc nghe đến tỉ mỉ, vành tai còn giật giật, vai Thư Vô Khích căng thẳng, Lộ Tiểu Thiền tiến đến bên tai hắn, lặng lẽ nói: "Đây cũng là muôn hình vạn trạng của nhân gian a, nhìn xem... nhìn xem...."



Hơi thở của y phả vào lỗ tai cùng cổ Thư Vô Khích, cái tay vốn bị Lộ Tiểu Thiền nắm lại kia liền trở ngược giữ lấy eo của y.



Lộ Tiểu Thiền cảm thấy nóng lên một cách khó hiểu, y kéo kéo cổ áo của mình, sau đó còn nói: "Hắn sao lại muốn cắn nàng? Ôi chao! Như vậy rất đau đi? Đối với thân thể không tốt đi?"



"Tiểu Thiền, bọn họ không nghe thấy tiếng ngươi nói."



Ý là không cần nhỏ tiếng như vậy, hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà nói!



"Cái gì? Ngươi lại dùng tiên pháp gì? Sau này phải dạy cho ta!" Lộ Tiểu Thiền trưng ra biểu tình "Ca ca tốt", mu bàn tay hướng về phía sau vỗ vỗ Thư Vô Khích.



"Ngươi không thích chuyện này." Thư Vô Khích nói.



"Cái gì? Ta không thích? Làm sao có khả năng.... Tuy rằng ta chưa cảm thụ qua, nhưng mà trước đây tại Lộc Thục Trấn, tiểu nhị ca từng nói với ta — là nam nhân thì đều yêu thích!"



"Ngươi sẽ khóc." Thư Vô Khích lại nói.



Bên trong thanh âm lạnh lẽo của hắn mang theo một tia khàn khàn, giống như có lửa đang thiêu đốt trong cổ họng, thiêu đốt đến đau đớn.



"Ngươi mới khóc ấy." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười xấu xa nói, "Ta sao lại quên mất, Vô Khích ca ca ngươi cũng là nam nhân. Tiểu nhị ca nói "Là nam nhân thì đều yêu thích", vậy ngươi có thích hay không a?"



"Ta thích. Nhưng ngươi không thích."



Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện, từ đầu đến cuối Thư Vô Khích đều không có nhìn về phía hai người kia, mà là nhìn y.



"Ngươi... Làm sao ngươi biết ta không thích!" Lộ Tiểu Thiền dùng cùi chỏ đụng đụng Thư Vô Khích một chút, nhưng bản thân vẫn bị Thư Vô Khích vững vàng ôm lấy, hơn nữa càng ôm càng chặt.



Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên xem không vào nữa, toàn bộ cảm giác đều là hô hấp của Thư Vô Khích, lực độ hắn ôm lấy mình, có phải hắn vẫn đang nhìn mình hay không?



"Tiểu Thiền, bọn họ đều đi rồi, ngươi còn nhìn cái gì?" thanh âm Thư Vô Khích vang lên.



Bên trong thanh âm lạnh lẽo kia mang theo nhiệt độ như muốn thiêu cháy toàn bộ máu trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền.



Lộ Tiểu Thiền hiện tại mới phát giác, đôi sư huynh muội phía trước đã sớm xong việc, mà bản thân mình thì nằm nhoài trên mặt sau núi đá hồi lâu, theo đạo lý chân đã sớm tê rần, nhưng y phát hiện chính mình căn bản không tốn sức.



Bởi vì cánh tay Thư Vô Khích vẫn luôn vòng qua eo của y, nâng đỡ trọng lượng cơ thể y.



"Ta... Ta còn đang ở trong dư vị!" Lộ Tiểu Thiền đẩy Thư Vô Khích một cái, nhưng đẩy không đi.



"Chúng ta trở về thôi. Ta đã kêu Mạnh gia chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho ngươi."



"Sao ngươi không nói sớm!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng đứng dậy, tùy tiện nhanh chân hướng về một phía.



Thư Vô Khích đem y lôi trở về.



"Không phải bên đó."



"Sao ngươi không nói sớm!"



Hừ! Lúc nãy ta lạc đường ngươi có thể không biết sao? Qua lâu như vậy mới tới tìm ta!



Thư Vô Khích lôi kéo y, Lộ Tiểu Thiền cúi đầu mà đi.



Y nghĩ tới tay Thư Vô Khích đang lôi kéo tay mình, lúc trước thời điểm mới vừa mở tuệ nhãn, y luôn thích nhìn chằm chằm nghiên cứu tay Thư Vô Khích. Hiện tại tâm niệm dao động, Lộ Tiểu Thiền nhịn không được lấy ngón tay cọ cọ lên mu bàn tay Thư Vô Khích.



Ừm, xúc cảm thật tốt.