Rượu Chàng Tiên

Chương 52 : Sinh mệnh không đứt, liền mua vui không ngừng

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Tiểu công tử! Ngươi không thể nói xấu hắn! Vô Thiên Quân yêu thích thiếu niên đẹp đẽ, ta xem ngươi mắt ngọc mày ngài, linh động đáng yêu, ngươi phải cẩn thận bị Vô Thiên Quân nhìn thấy a!" Bà lão nhỏ giọng, có chút khẩn trương.



"Cảm tạ bà bà!" Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ta sớm đã bị cái tên Vô Thiên Quân kia nhìn thấy rồi!



Lộ Tiểu Thiền thổi thổi, không thể đợi được nữa mà ăn một miếng, huyết heo vừa trơn vừa mềm, mì cũng luộc đến ngon miệng.



Y ăn xong một bát, Thư Vô Khích mới ăn được nửa bát, tư thái không nhanh không chậm, nhìn rất đẹp mắt.



Lộ Tiểu Thiền liền chống đũa, nhìn đôi môi Thư Vô Khích mở ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện, nhất thời hình ảnh hắn hôn y trong sương phòng tại Bồng Nguyên Sơn trào ra trong đầu Lộ Tiểu Thiền.



Tiếng tim đập "Thình thịch" vang lên, như muốn đem trái tim của y đánh văng ra ngoài.



Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn đầu lưỡi của mình, trong đầu đều là cảm giác đêm đó Thư Vô Khích cuốn lấy lưỡi của mình mà hôn.



"Tiểu Thiền, ngươi muốn ăn nữa không?" Thư Vô Khích hỏi.



"Ăn a! Ăn a!" Lộ Tiểu Thiền phục hồi tinh thần, hướng về bà lão kêu lên, "Bà bà, cho ta thêm một bát mì nóng!"



Bà lão nở nụ cười, "Được rồi."



"Bà bà, không phải nói gia gia cùng bán mì huyết heo với bà bà sao? Gia gia đâu rồi?"



"Hắn... Hắn bị ngựa của Vô Thiên Quân giẫm gãy xương đùi, đứng lên không nổi nữa... chỉ có thể nằm ở nhà." thần sắc bà lão ảm đạm xuống.



Lộ Tiểu Thiền phình phình hai má: "Ta hối hận rồi!"



"Ta biết." Thư Vô Khích đáp.



"Ngươi biết ta hối hận cái gì sao?"



"Hối hận không đánh gãy chân Chương Vô Thiên."



Lộ Tiểu Thiền lập tức gật đầu: "Vẫn là Vô Khích ca ca hiểu ta!"



"Ta cũng hối hận."



"Ngươi hối hận cái gì?" Lộ Tiểu Thiền kỳ quái.



"Không móc xuống hai mắt của hắn."



Thanh âm Thư Vô Khích nhàn nhạt, lại mang theo một loại sức mạnh.



"A?"



"Cặp mắt ô uế kia liên tục nhìn chằm chằm vào ngươi. Nhưng vì ngươi không thích ta móc mắt người khác, nên ta không động thủ."



Ý tứ chính là, nếu như Thư Vô Khích móc xuống cặp mắt Chương Vô Thiên, Lộ Tiểu Thiền hẳn sẽ không chán ghét.



Bà lão bưng lên mì huyết heo, huyết heo bên trong so với lúc nãy còn nhiều hơn.



"Tiểu công tử chắc hẳn không ở được mấy ngày sẽ phải rời khỏi đây. Hiếm thấy ngươi yêu thích, ăn nhiều một chút đi. Dù sao người đến ăn cũng không nhiều." bà lão nói.



"Cảm tạ bà bà!" Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên nở nụ cười, "Bà bà, tại sao mì huyết heo của ngươi lại thơm như vậy?"



"Ha ha, lão già nhà ta thích ăn, ta thường làm cho hắn ăn, làm nhiều lần, liền biết mấy phần lửa thì huyết heo có thể non mềm mà không tanh. Lão đầu nhà ta am hiểu làm mì, mì hắn kéo vừa trơn vừa mềm!"



"Vậy hai người bán mì huyết heo đã bao lâu rồi?"



"Ước chừng, cũng phải ba mươi năm có lẻ!"



"Đây không phải là mì huyết heo thông thường, mà là ba mươi năm tình ý lâu dài của hai người a!"



"Vị tiểu công tử này, miệng ngươi thật là ngọt!"



Lộ Tiểu Thiền ăn xong thêm một bát, bụng rốt cuộc không chịu nổi nữa.



Y một bên xoa bụng, một bên lười biếng nói: "Vô Khích ca ca trả tiền!"



"Ừm." Thư Vô Khích lấy ra một lá vàng từ cái túi bên hông, nghiêng người sang, nâng đầu ngón tay, đưa cho bà lão.



Bà lão ngây ngẩn cả người, lập tức xua tay nói: "Nhiều tiền như vậy, ta không có tiền lẻ a!"



"Không cần thối."



"Chỉ là ba bát mì huyết heo mà thôi! Sao đáng giá nhiều tiền như vậy a!" bà lão không chịu nhận.



"Chỉ cần Tiểu Thiền yêu thích, đều đáng giá thiên kim." Thư Vô Khích đáp.



Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích, đột nhiên cảm thấy thái độ Thư Vô Khích đối với bà lão cùng với những người bọn họ gặp trước đây có chỗ bất đồng.



"Đa tạ hai vị giúp đỡ. Thế nhưng lá vàng này, ta một cái lão thái bà cầm nó sẽ chói mắt cỡ nào, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều thị phi. Các ngươi thích mì huyết heo của chúng ta, đối với lão thái bà ta mà nói, chính là thiên kim."



Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, đi tới bên người Thư Vô Khích, cố ý vươn tay mò vào thắt lưng của hắn, vừa mò vừa cố ý nói: "Ôi chao, bạc vụn đi đâu cả rồi? Côn Ngô cho còn chưa dùng hết a! Đi nơi nào rồi? Đi đâu rồi nha!"



Thư Vô Khích cứng lưng ngồi thẳng, Lộ Tiểu Thiền biết hắn ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại rồi.



Hắn càng như vậy, Lộ Tiểu Thiền liền "tìm" bạc vụn tìm đến càng lâu.



"Tiểu công tử, không sao đâu! Chỉ là mấy đồng tiền mà thôi, coi như bà bà ta chiêu đãi ngươi ăn!"



"Tìm được rồi!" Lộ Tiểu Thiền lấy ra bạc vụn, trịnh trọng bỏ vào trong lòng bàn tay bà lão, "Cái này bà bà ngươi nhất định phải nhận lấy, chúng ta ăn mì ngon như vậy, làm sao có thể không trả tiền đây?"



"Ôi, tiểu công tử, ngươi đưa nhiều hơn rồi!"




Đạo kiếm trận mà y đè ở trên người Chương Vô Thiên phỏng chừng chưa tới hai canh giờ đã tản đi, con heo này không trở về nhà ngủ, mà chạy tới Tần lâu Sở quán?



Lộ Tiểu Thiền ngâm nga tiểu khúc, mò mẫm mép tường, đi tới.



Xem ra Chương Thành xác thực phồn hoa, cả con đường đều sặc mùi hương phấn!



Lộ Tiểu Thiền ngửi ngửi, mùi son phấn làm cho y hắt xì một cái.



Y vừa đi tới, liền nhìn thấy không ít nam nữ rúc vào nhau thân mật thủ thỉ... còn có cả nam nam.



Một nam nhân ôm lấy tiểu quan lướt qua bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, lập tức quay đầu trở lại, muốn tới gần y.



Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lộ Tiểu Thiền đã trực tiếp kết một đạo y chú, giúp hắn "thanh tâm tịnh hỏa".



Nam nhân kia ngã trên mặt đất, co quắp, đau đến chảy mồ hôi đầy mặt.



Lộ Tiểu Thiền tiếp tục hướng về phía trước mà đi, bên tai là đủ loại giai điệu sáo trúc tạp âm, thế nhưng tiếng bước chân xa xa phía sau của Thư Vô Khích vẫn như cũ rõ ràng.



Vô cùng thong dong đạm bạc, nhưng so với tiếng bước chân ngày thường có một chút bất đồng.



Nếu hắn cách Lộ Tiểu Thiền quá xa, lập tức sẽ bước thêm vài bước tới gần.



Cách quá gần, Lộ Tiểu Thiền sẽ quay đầu lại trừng hắn, Thư Vô Khích sẽ dừng bước, đợi đến khi Lộ Tiểu Thiền đi xa vài bước mới tiếp tục đuổi theo.



Lộ Tiểu Thiền đi tới trước một lầu các, trên mặt bảng hiệu mang theo ba chữ "Xuân Tiêu Các".



Trong lầu các mùi rượu thơm bay khắp nơi, không có nồng nặc vị son phấn, ngược lại có mùi thơm ngát kéo dài.



Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai phân biệt, lắng nghe các cấp độ xa gần của thanh âm, lầu các này phải có tới ba tầng.



Tầng thứ nhất tự nhiên là nhiều người nhất, cũng là ầm ĩ nhất.



Tiếng mời rượu, tiếng nâng chén, tiếng trêu đùa trùng điệp lẫn lộn.



Tầng thứ hai tương đối "yên tĩnh" hơn, hẳn là phòng nhỏ, người ở bên trong cơ hồ đều đang "làm việc", các loại thanh âm nghe được khiến Lộ Tiểu Thiền lại ngứa ngáy trong lòng.



Tầng thứ ba, là nhã trí nhất.



Có tiếng đàn thanh nhã, tiếng văn chương rơi xuống trên giấy đan xen, còn có tiếng ngâm thơ đối chữ...



Chỉ là không có giọng của nữ nhân.



Mà cái tên Chương Vô Thiên kia hiện tại đang ở tầng thứ hai, phát hỏa với quản sự "Xuân Tiêu Các".



"Bản tiên quân nói rồi, muốn con mắt to tròn, cười rộ lên tốt nhất còn có hai cái răng khểnh! Thoạt nhìn ngây thơ, nhưng vừa cong lên khóe miệng, liền câu mất nhân tâm! Ngươi nói xem ngươi tìm cho ta cái thể loại gì đây!"



Quản sự cúi đầu khom lưng xin lỗi Chương Vô Thiên!



"Tiên quân, người xem vị Vô Song công tử này, đôi mắt chẳng lẽ không lớn sao?"



"Đôi mắt đúng là lớn, nhưng vừa nhìn liền biết không sạch sẽ, đầy đầu đều là tục vật! Nghĩ câu được bản quân, liền bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao!"



Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, thiếu chút nữa cười phun nước miếng.



Câu được ngươi, cũng không phải bay lên đầu cành làm phượng hoàng — nhiều lắm là quạ đậu trên lưng heo mà thôi!



Trong đầu không thể có tục vật? Không phải là tục vật, chẳng lẽ là trang kinh phật hay sao?



Lộ Tiểu Thiền ngẩng cao đầu, muốn tự mình đi vào từ cửa chính, nhất định sẽ bị xem thành tới tầm hoan mua vui, thời điểm đó một đống người vây đến, chính mình muốn xem Chương Vô Thiên xui xẻo đến thoát không nổi thân a!



Y chính là tính toán như vậy, nhưng Thư Vô Khích không biết từ lúc nào đã bước tới phía sau y.



"Không cho phép ngươi đi vào." thanh âm lạnh lùng của Thư Vô Khích rơi xuống.



Ngươi kêu ta đi hướng đông, ta càng muốn đi hướng tây.



Hơn nữa, ta muốn chính là một câu "Không cho phép đi vào" này của ngươi.



"Không thích! Ta cứ muốn đi vào đó thì sao!" Lộ Tiểu Thiền xoay đầu lại, nghểnh cằm lên nhìn Thư Vô Khích.



"Ngươi không thấy được, nam nhân trong này mỗi một tên đều giống như Chương Vô Thiên. Nếu bọn họ nhìn thấy ngươi, tất nhiên sẽ..."



"Cho nên, hai lựa chọn." Lộ Tiểu Thiền duỗi ngón tay ra, "Hoặc là ngươi ở đây chờ, ta đi lên xem cái đầu heo kia diễn trò! Hoặc là, ngươi theo ta đi lên. Chúng ta cùng xem đầu heo kia diễn trò!"



Thư Vô Khích nhẹ nhàng nghiêng mặt sang, như là đang nhớ lại điều gì đó.



"Ngươi cố ý. Thời điểm ngươi rời khỏi Chương Vô Thiên, ngoại trừ lưu lại một đạo kiếm trận kìm chế hắn, ngươi còn...."



"Ta còn bỏ thêm chút hương liệu cho hắn!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười, "Là đặc chế của Côn Ngô! Vốn dùng để đối phó ngươi..."



Ý thức được mình nói sai, Lộ Tiểu Thiền lập tức che miệng.



Thế nhưng Thư Vô Khích cũng không dễ gạt, dùng sức kéo tay y ra.



"Tại sao muốn đối phó ta?"



Cặp mắt kia của hắn rơi thẳng xuống nhìn Lộ Tiểu Thiền, trái tim nhỏ bé của Lộ Tiểu Thiền lại bắt đầu run rẩy.



"Ngươi theo ta cùng tiến vào, chẳng phải sẽ biết thuốc Côn Ngô cho ta dùng để làm gì sao?"



"Ngươi cố ý." Thư Vô Khích càng nắm chặt lấy tay Lộ Tiểu Thiền, "Ngươi tự nhiên nổi nóng với ta, không phải bởi vì bên trong canh huyết heo có dương sâm, cũng không phải bởi vì ta đã làm sai điều gì..."