Rượu Chàng Tiên

Chương 65 : Sợ không?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Kiếm trận trùng điệp lẫn nhau, kéo dài vô tận trong hư không, giống như sinh ra một hư không khác.



Ma Quân đã xâm nhập vào nội phủ của Lộ Tiểu Thiền, lại bị mảng đan hải vô tận này hất văng ra ngoài, hút vào trong kiếm trận.



Linh thể như bị rút tơ lột kén, không ngừng tan rã!



Ma Quân tự biết đại nạn sắp tới, cười nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi có biết... chấp nhất tà niệm trên cõi đời này, mãi mãi cũng luyện hóa không hết? Có tâm... tất có chấp niệm?"



Ngay sau đó là một đạo kiếm trận, xông vào mi tâm của Ma Quân, khiến hắn hoàn toàn bị nghiền nát.



"Ta biết. Cho nên loại bỏ chấp niệm quá cực khổ, không bằng tiếp thu nó đi."



Tựu như Thư Vô Khích ở trong lòng ta, chấp niệm của hắn chính là chấp niệm của ta.



Hắn khiến ta, không màng sống chết.



Kiếm trận trong nháy mắt thu nạp, vô số Tà linh cùng vị Ma Quân canh giữ vùng đất "Vô Vọng" kia, đều bị luyện hóa thành linh đan màu lam đậm, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay Lộ Tiểu Thiền duỗi ra.



Linh đan tỏa ra ánh sáng, phảng phất như có dòng nước nhỏ róc rách lượn tới lượn lui ở bên trong.



Lộ Tiểu Thiền khép lại ngón tay, nghĩ muốn đem nó cho Thư Vô Khích.



Sau đó ngẫm nghĩ, giữ lại làm gì cơ chứ?



Ta tốt, hắn cũng tốt!



Lộ Tiểu Thiền ai ôi một tiếng liền đem nó nuốt xuống, linh đan rơi vào nội phủ của Lộ Tiểu Thiền, cùng đan hải của Lộ Tiểu Thiền hòa làm một thể.



Nhắm mắt thở ra một hơi, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy toàn thân khoan khoái, ước gì Tà thần Hỗn Độn cũng ở trước mặt, y liền thu thập luôn một thể!



"Đạo kiếm trận vừa nãy luyện hóa Ma Quân của ta thật là lợi hại! Nên gọi tên là gì đây?"



Kiếm trận của Thư Vô Khích đều là "Trùng Tiêu", "Thiên Khuyết" này nọ rất có khí thế.



Lộ Tiểu Thiền y thật vất vả mới có được một đạo kiếm trận thuộc về riêng mình, ừm....



Dòng nước cuồn cuộn, trở lại bên trong Thái Lăng Chân Uyên, lại từ pháp khí này, chảy về bốn phương tám hướng, thành sông thành biển.



"Viên Trạch." Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm.



Ngói vỡ tường đổ, chính là phế tích. Sông ngòi chính là ân huệ tỏa khắp thương sinh.



Vừa có thể phá hủy tất cả, vừa có thể cho ta một sinh mệnh mới, không phải là sức mạnh của nước hay sao?



Chấp niệm cũng giống như nước.



Nhất niệm hướng sinh, nhất niệm nhập ma.



Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, phát hiện Vô Ngân kiếm trong tay đã thay đổi.



Vô Ngân kiếm trước kia, chỉ hơi có hình dáng của kiếm, căn bản không có khai phong.



Thế nhưng hiện tại, sắc bén rồi lại nhu hòa, ngón tay Lộ Tiểu Thiền đụng vào, lưỡi kiếm thoạt nhìn xuy mao đoạn phát* thế nhưng không làm tay bị thương, còn phát ra tiếng ngân vang nhẹ nhàng, phảng phất như có nước chảy trong kiếm.



[*thổi một sợi tóc xuống lưỡi kiếm, sợi tóc liền đứt.]



Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người — lẽ nào Vô Ngân kiếm khai phong?



Kiếm của ta khai phong rồi!



Không đúng, là Lộ Tiểu Thiền ta khai thông rồi!



"Vô Khích ca ca..."



Mừng rỡ như điên trong nháy mắt bị dập tắt, bởi vì Thư Vô Khích chẳng hề ở bên cạnh y.



Y phải trở về! Muốn cho Thư Vô Khích xem kiếm của mình!



Lộ Tiểu Thiền không thể đợi được nữa muốn nói cho Thư Vô Khích cái tin tốt này.



Nhưng phải làm thế nào để rời khỏi vùng đất "Vô Vọng" này đây?



Lộ Tiểu Thiền rũ mắt xuống, nhìn vùng đất Vô Vọng dưới chân, đại khái là sau khi bản thân luyện hóa Ma Quân, tu vi tăng lên đáng kể, lại có thể tinh tường nhìn thấy từng tia tà khí đan xen chằng chịt khắp nơi.



"Cái này... hình như là một cái trận?"



Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm bay khỏi mảng tà trận này, cách càng xa mới có thể nhìn ra được toàn cảnh.



Mà tại một chỗ cực xa giữa vùng hư không này, Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy một vệt linh quang bị tà khí nghiền ép đến không cách nào chống trả, sắp sửa rơi xuống hư không vô tận.



Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, trong lòng kinh hãi.




"Nhưng hắn vì ngươi tịch diệt mà rơi lệ, lại không nguyện liếc mắt nhìn ta lấy một cái!"



Trùng Kiêu kiếm trận của Hạo Phục xông tới, Lộ Tiểu Thiền mở ra Thái Lăng Chân Uyên, hồng thuỷ vào trận, Viên Trạch kiếm trận mở ra, lại không cùng Trùng Kiêu kiếm trận cứng đối cứng, mà là bám vào, phảng phất như đại dương mênh mông tiếp nhận uy lực sụp đổ của núi đá, linh áp to lớn khiến Lộ Tiểu Thiền cùng Mạc Thiên Thu đều nâng lên cánh tay che ở trước mặt.



"Náo loạn nửa ngày! Cũng vì ngươi ước ao ghen tị mà thôi!" Lộ Tiểu Thiền bắt đầu ầm ĩ, y túm lấy cổ áo Mạc Thiên Thu, cao giọng nói, "Đồ nhi — giáo huấn một chút cái tên điên này! Đáp lại chiến thiếp của hắn! Ta muốn nhìn tận mắt, Tây Uyên Kiếm Tông dù có nhập ma, cũng không phải đối thủ của Mạc Thiên Thu ngươi!"



"Ngươi điên rồi?" Mạc Thiên Thu lôi kéo Lộ Tiểu Thiền, trợn to hai mắt.



"Không điên. Ai nói tại vùng đất Vô Vọng, ngươi không có thế để mượn?"



Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai Mạc Thiên Thu.



"Ta mượn cái gì? Với tu vi của ta, còn chưa mượn được tinh hồn của Hạo Phục! Ngươi còn đòi tận mắt nhìn? Nhìn ta bị hắn đánh tới biến thành tro bụi hay sao?"



"Ngươi xoay người lại cho ta." Lộ Tiểu Thiền nói.



"Xoay người?" Mạc Thiên Thu xoay người lại, sau gáy lập tức bị Lộ Tiểu Thiền gõ một cái.



"Sao ngươi đần như vậy? Đần như vậy a? Ta không phải người sống sờ sờ hay sao?"



Lộ Tiểu Thiền nói xong, hai mắt Mạc Thiên Thu liền ngẩn ra, giữ lấy bả vai Lộ Tiểu Thiền lắc lắc.



"Ngươi đang nói cái lời ngu xuẩn gì a! Dù ta có mượn tinh hồn của chính mình, cũng sẽ không mượn của ngươi!"



Hạo Phục cúi đầu, âm tà mà nở nụ cười: "Đúng vậy, bởi vì trong lòng Mạc Thiên Thu, tính mạng của ngươi so với chính hắn còn quan trọng hơn. Nếu như mượn tinh hồn của ngươi, rồi lại bị kiếm trận của ta phá, tinh hồn của ngươi liền bị hủy, ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nữa — hắn làm sao chịu nổi?"



Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Mạc Thiên Thu một cái, Mạc Thiên Thu lạnh lùng nói: "Còn chưa cút? Ai muốn ngươi tùy tiện thay ta ứng chiến?"



"Hạo Phục nhập ma, bởi vì ngươi vì ta mà đau buồn, lại đối với hắn dù có chết cũng không muốn gặp lại. Vậy nên cuộc chiến hôm nay, không chỉ là cuộc chiến giữa ngươi và Hạo Phục. Mạc Thiên Thu, ta tin ngươi." Lộ Tiểu Thiền nói.



"Ngươi tin ta? Tin ta thì được cái gì? Tu vi của Hạo Phục đã là "Đại Thế" tầng thứ nhất, mà ta bất quá chỉ là "Tá Thế" mà thôi."



"Vậy thì mượn tinh hồn của ta, tiến vào "Đại Thế" đi." Lộ Tiểu Thiền nói.



"Ngươi nói cái gì?"



"Ta cam tâm tình nguyện cho ngươi mượn tinh hồn. Mạc Thiên Thu, vô luận ngàn năm vạn năm, trận chiến mà ngươi và ta có thể sóng vai, có lẽ cũng chỉ có một cơ hội này. Ta dùng tinh hồn che chở ngươi, ngươi xung phá cảnh giới "Đại Thế" tới cứu ta, dám hay không dám?"



"Ngươi không sợ vĩnh viễn không tỉnh lại sao?" Mạc Thiên Thu hỏi.



"Sợ. Bởi vì ta còn muốn nhìn thấy Vô Khích ca ca của ta. Nhưng ngươi là Mạc Thiên Thu a! Không màng sống chết không chỉ dừng lại tại một chữ tình, mà còn tại một chữ nghĩa! Nếu ngươi đối với ta lòng mang đại nghĩa, vậy nhất định phải diệt trừ Lục Lệ trong cơ thể Hạo Phục!"



Mạc Thiên Thu nhắm lại hai mắt, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời khắc hắn ngự kiếm bay tới Vô Ý Cảnh Thiên, trơ mắt nhìn Ly Triệt bị nghiệp hỏa thiêu đốt, hóa thành tro bụi.



Hắn lần đầu tiên rơi lệ, lần đầu tiên cảm thấy hết thảy tin cậy, quan tâm, vui vẻ cùng tiêu sái của bản thân, cũng đã bị nghiệp hỏa của Hỗn Độn thiêu cháy đến hầu như không còn.



Hơn một ngàn ba trăm năm, trên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng tâm đã không còn cười được nữa.



Lòng ta cũng có chấp niệm.



Bởi vì lúc trước năng lực của ta nhỏ bé, ngươi lại bay quá cao quá xa, ta cứu không được ngươi.



Lần này, ngươi ở ngay bên cạnh ta, ta muốn cứu ngươi.



"Hạo Phục, hôm nay ta đánh với ngươi một trận! Vô luận sống chết, giữa ngươi và ta, chấm dứt tại đây!"



Mạc Thiên Thu tay cầm Thiên Thu kiếm, cổ tay xoay chuyển một vòng, ngón tay đặt trên mũi kiếm.



Tâm hắn như bàn thạch, không thể lay chuyển.



"Thiên Thu, vậy thì lại đau một lần nữa đi." Hạo Phục lộ ra biểu tình tàn nhẫn.



Trùng Kiêu kiếm trận dựng lên từ mặt đất, đại thế của núi sông địa mạch tất cả đều tràn vào trong trận.



Cát bay đá lăn, đất rung núi chuyển.



Ngay cả Trùng Loan Cung cũng rung động kịch liệt, lòng người bàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì.



Mạc Thiên Thu hít vào một hơi, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền, cười nói: "Sợ không?"



Trùng Kiêu kiếm trận không ngừng ngưng tụ, che ngợp bầu trời, cơ hồ muốn quét ngang qua toàn bộ Tây Uyên.



"Ta sợ — sợ ngươi lại rơi nước mắt a, đại ngốc!"



Thiên Thu kiếm vung lên, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hồn phách của mình đang từ trong cơ thể rời đi, nhưng cũng không thống khổ, ngược lại Thiên Thu kiếm không có sát khí, nó thương xót vạn vật, lòng mang ý niệm bảo hộ.



Kỳ thực Thiên Thu kiếm mượn tinh hồn của vạn vật, cũng là vạn vật mượn Thiên Thu kiếm đến bảo hộ chính mình.



- ----