Rượu Chàng Tiên

Chương 76 : Phiên ngoại 3 – Di sản khiến tim đập thình thịch (2)

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Editor: Mia Tree



Phí sinh hoạt ba ngàn đồng mỗi tháng, vẫn phải tính toán tỉ mỉ, chia đều ra mỗi ngày chỉ có một trăm đồng, là phi thường cần thiết tính toán tỉ mỉ.



Lộ Tiểu Thiền không dám mua đồ ăn mắc tiền, chỉ lấy sữa bò, ngay cả đi ngang qua quầy đồ ăn vặt, muốn mua túi khoai chiên, tính toán một hồi lại thôi. Y một bên đẩy xe, một bên tưởng tượng xem Thư Vô Khích đang làm gì.



Cái tên này từng đi dạo siêu thị sao?



Hơn nữa một câu cũng không nói, chẳng lẽ lạc mất rồi?



Lộ Tiểu Thiền lập tức quay đầu nhìn, phát hiện Thư Vô Khích vẫn đứng ở sau lưng y, một tay bỏ vào túi quần tây, trên cánh tay vắt cái áo khoác âu phục, tầm mắt vừa vặn đụng phải Lộ Tiểu Thiền.



Tim như bị chọt một cái, toàn thân tê dại giống như có điện chạy qua.



Ở tại thế giới nguyên bản của bọn họ, y và hắn nhìn nhau hàng ngàn, hàng vạn lần, nhưng lúc này đây khi đối diện với đôi mắt Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không tự chủ phát hiện mình vẫn động lòng.



“Sao vậy?” Thư Vô Khích mở miệng hỏi.



Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa liền hỏi ra ‘Vừa nãy không phải là ngươi vẫn nhìn luôn ta đó chứ’, y siết chặt xe đẩy, nhịn xuống.



“Ngươi đừng để lạc mất đó.”



“Sẽ không.”



Thời điểm Lộ Tiểu Thiền xoay người lại, liền chú ý thấy trong siêu thị bất kể là bà chủ trung niên hay là bé gái nhỏ tuổi, tầm mắt đều trắng trợn hoặc lén lút, nhìn Thư Vô Khích.



Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng, trái lại hấp dẫn người khác phái nhất.



Lộ Tiểu Thiền có chút khó chịu, ngươi chẳng phải từng nói bộ dáng của ngươi chỉ cho ta nhìn sao?



Trước đây là rạp chiếu phim tư nhân, hiện tại đã thành công chiếu mất rồi! Thư Vô Khích, bản quyền của ngươi là thuộc về ta a!



Kéo kéo khóe miệng, Lộ Tiểu Thiền đẩy xe tới một quầy hàng khác, Thư Vô Khích vẫn không nhanh không chậm theo sau lưng y.



Quầy hàng này, người lui tới liền ít đi rất nhiều, rất yên tĩnh.



Trên kệ hàng hóa chất đủ loại hộp nhỏ, trên đó viết cái gì mà ‘Cực mỏng’, ‘Kéo dài’, ‘Hạt tròn’ vân vân.



Lộ Tiểu Thiền dừng lại, nghiêng đầu nhìn đám hộp nhỏ kia, sờ sờ cằm của mình, híp mắt tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó tiện tay cầm một cái, cố ý ném về phía Thư Vô Khích.



Thư Vô Khích quả nhiên tay chân nhanh nhẹn, dễ dàng chụp được.



“Thư tiên sinh, ngươi biết cái này dùng để làm gì sao?”



Nhớ năm đó, lúc ngươi còn ở trên Vô Ý Cảnh Thiên, chính là một tên nhà quê cái gì cũng không biết!



Hiện tại, ngươi đã bắt kịp thời đại hay chưa?



“Biết.”



Ngón tay Thư Vô Khích kẹp lấy cái hộp nhỏ kia, ngón tay búng một cái, bên trong tao nhã còn mang theo một chút khinh thường kiêu ngạo, cái hộp nhỏ “Ba” một tiếng rơi vào trong xe đẩy của Lộ Tiểu Thiền.



Xong, tim giống như bị vỗ cái ‘bộp’.



Nhưng Lộ Tiểu Thiền không phải loại người dễ dàng từ bỏ như vậy!



“Ồ? Ngươi cũng biết a!” Lộ Tiểu Thiền cố ý ôm cánh tay, cười đến xấu xa mà tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi thích loại nào? Loại có hương vị dâu tây? Hay là hoa văn xoắn ốc? Ta đoán loại này sẽ kéo dài!”



Thư Vô Khích nhàn nhạt lên tiếng: “Bất luận loại nào, đối với ngươi mà nói đều là hàng xa xỉ.”



Lộ Tiểu Thiền cảm giác mình bị trúng tên.



Y một tháng chỉ có ba ngàn đồng! Có tiền mua đống hộp nhỏ này, còn không bằng lấy ra mua trứng gà!



Thư Vô Khích không nhanh không chậm lướt qua bên người Lộ Tiểu Thiền, hơi nghiêng mặt sang, mở miệng nói: “Hơn nữa căn bản ta không cần.”



Nói ra câu này, thanh âm của hắn cũng không lớn, thế nhưng nói rất chậm, mỗi một từ vô cùng rõ ràng.



Không biết có phải là ảo giác hay không, một khắc ấy, khóe môi Thư Vô Khích phảng phất so với bình thường lún vào sâu hơn một chút.



Giống như mỉm cười từ đáy lòng.



“Cái gì gọi là ‘căn bản ta không cần’?” Lộ Tiểu Thiền đẩy xe đi theo, “Ngươi chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện kia sao?”



“Phương diện nào?” Thư Vô Khích không hề dừng bước.


“Thuốc ngươi để ở chỗ nào?” Thư Vô Khích mở miệng hỏi.



“Còn ở trong rương hành lý.” Lộ Tiểu Thiền vẫn muốn ngã đầu xuống ngủ.



Thư Vô Khích tìm ra thuốc của y, nhìn một chút: ” Thuốc của ngươi quá hạn.”



“Quá hạn bao lâu?”



Không thể nào? Xui xẻo như vậy?



Nếu chỉ một hai ngày, a, không đúng, một hai tháng thôi, kỳ thực cũng không sao, vẫn còn hiệu quả.



“Một năm.”



Thư Vô Khích trả lời, khiến Lộ Tiểu Thiền muốn chặt xuống đầu của mình.



“Đứng dậy. Đi bệnh viện.”



“Đi bệnh viện? Ai không có lúc đau đầu nóng sốt, đi bệnh viện làm gì a?”



Đi bệnh viện phải đăng ký, còn phải trả viện phí, những thứ này đều là tiền, đều phải tính vào phí sinh hoạt của ta!



Thư Vô Khích một bên mặc áo sơ mi, đường nét từ vai tới cánh tay thời điểm duỗi ra ống tay áo, khiến Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy liền hoài niệm cái ôm của hắn.



“Nếu như ngươi tiếp tục cứng rắn chống đỡ, sau này trả giá càng nhiều hơn, phí sinh hoạt cũng càng lớn hơn.”



Lộ Tiểu Thiền ngẫm lại, Thư Vô Khích kiến nghị rất ít khi sai, hơn nữa đi bệnh viện sao…



“Đầu ta đau, không nhúc nhích được….”



Đầu đau đến muốn nện xuống đất.



Thư Vô Khích đứng ở bên giường, nhìn y, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra áo khoác của y, nhẹ nhàng ném một cái, rơi xuống đầu y.



Vô Khích ca ca, ngươi lúc trước không phải như vậy, ngươi còn giúp ta mặc quần áo!



Lộ Tiểu Thiền khó khăn mặc vào quần áo của mình, muốn dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một hồi, ai ngờ đầu vừa dựa vào, liền không muốn nhấc lên nữa.



“Ngươi phát sốt.”



Tay Thư Vô Khích che ở trên trán Lộ Tiểu Thiền, lạnh như băng, Lộ Tiểu Thiền hi vọng hắn có thể lưu lại lâu một chút.



Nhưng cái tay kia vẫn buông xuống.



Sau một khắc, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình giống như đang lơ lửng, y hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy cằm Thư Vô Khích.



Y nghe thấy tiếng bước đi của Thư Vô Khích, bọn họ tiến vào thang máy, sau đó tiến vào nhà để xe dưới hầm.



“Xoạch” một tiếng, thanh âm kim loại vang lên, Lộ Tiểu Thiền phát hiện không biết từ khi nào Thư Vô Khích đã dựa vào rất gần y, còn giúp y thắt dây an toàn.



Lộ Tiểu Thiền muốn nói chuyện, nhưng lại không nói ra được.



Mơ mơ màng màng, y nhìn thấy tay Thư Vô Khích đặt trên tay lái, rất có khí thế mà chuyển động nửa vòng, sau đó lái xe ra ngoài.



“Ừm…” Lộ Tiểu Thiền nhăn mặt nghiêng đầu, bởi vì ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mắt rất không thoải mái.



Thư Vô Khích vươn tay qua, dứt khoát đem tấm che nắng hạ xuống.



Lộ Tiểu Thiền lúc này mới khá hơn một chút.



Tới bệnh viện, vào khoa cấp cứu, Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trước mặt một bác sĩ già râu bạc, nghiêng đầu ủ rũ mà dựa vào người Thư Vô Khích bên cạnh.



Sau khi khám và lấy máu, mới phát hiện Lộ Tiểu Thiền bị viêm phổi.



Bác sĩ già nói thể chất Lộ Tiểu Thiền không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa phải chịu đựng áp lực, quãng thời gian trước tại ngoại ô thành phố có một nhà xưởng thiêu đốt phế liệu dẫn đến không khí bị ô nhiễm, một vài người dân thân thể không tốt hít phải liền viêm phổi, vân vân và mây mây.



Lộ Tiểu Thiền không chú tâm lắm, Thư Vô Khích ngược lại nghe rất nghiêm túc.



Cuối cùng, Lộ Tiểu Thiền vẫn phải ở lại truyền nước.



Ngồi trên ghế, đầu Lộ Tiểu Thiền hơi cúi xuống, chỗ nào cũng không thoải mái.



Thư Vô Khích an vị bên cạnh y, xem điện thoại di động, thật sự thực hiện cam kết 24 giờ.



Ngay lúc đầu của Lộ Tiểu Thiền nghiêng về phía trước sắp sửa ngã xuống, một bàn tay đưa qua, ôm lấy y, đem đầu của y nhẹ nhàng ấn lên bả vai của chính mình.