Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1163 : Anh thích thú
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
“Anh không có việc gì chạy lung tung cái gì?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên một cái.
Ngay cả mẹ cũng bắt đầu trêu chọc bọn họ rồi.
“Nhớ em.” Cố Nhiên cầm tay Vương Giai Tuệ, cười nói.
Trước mặt cô, anh không muốn nói mấy thứ quá ngấy.
Đơn giản nhất mà nói, nhưng là lời thực tâm nhất của anh.
Vương Giai Tuệ lộ ra chút thẹn thùng cười: “Mỗi ngày gặp, còn muốn?”
“Muốn, hận không thể một ngày 24 giờ đều thấy em.” Cố Nhiên thở dài: “Tình trường lãng tử như anh xư a nay đều dùng chiêu này.”
“Cảm thấy tủi thân à.” Vương Giai Tuệ hung hãn trừng mắt nhìn anh.
“Không tủi thân.” Cố Nhiên lập tức giơ tay lên thề: “Anh thích.”
Vương Giai Tuệ hì hì một tiếng nở nụ cười.
Cố Nhiên mê muội cúi đầu, liền muốn hôn lên lúm đồng tiền kia, bị cô lấy tay ngăn cản.
“Mẹ em!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng nhìn anh.
“Bác gái cực kỳ thoải mái.” Cố Nhiên bắt lấy tay cô, ôm thắt lưng của cô hôn cô. Mãi đến khi hôn đủ rồi mới buông cô ra.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt huých tay vào ngực anh.
Anh muốn cô!
Lynda ôm lấy eo của anh, cúi đầu hôn môi anh.
Cô cũng muốn anh.
Trịnh Húc ôm cô vào phòng ngủ, thật cẩn thận đặt cô xuống, tận lực không để cho chính mình áp trụ người anh...
Sau đó, Lynda ghé vào trên người anh, mềm mại đáng yêu cười nói: “Chồng à, hôm nay anh rất lợi hại.”
“Bởi vì em thật đẹp.” Trịnh Húc mổ lên môi cô.
“Để ý tắm đó...” Lynda nhéo mặt anh, gắt giọng.,
“Đây là anh cấp hết nhiệt tình tích cóp trong mười năm đưa cho em.” Trịnh Húc xoay người, ôm lấy cô.
“Không tin! Đừng nói cho em biết anh và Trần Mạn Thiên chỉ có che áo bông nói chuyện phiếm.
Mười năm nhiệt tình.
Nên là có một nửa đã đưa cho Trần Mạn Thiên đi,
Anh và bạn gái trước dù sao cũng có tình cảm mười năm.
“Nhưng anh có thể không hề yêu cô ấy, cho nên lúc anh ở cùng cô ấy, rất bình thường.” TRỊNH Húc ôm cô, trầm trầm nói.
Anh và Trần Mạn Thiên ở cùng nhau, vẫn bình thường tẻ nhạt. hiện giờ ngẫm lại, lúc Trần Mạn Thiên đề xuất chia tay, khi đó anh có thể bình tĩnh buông tay như thế, là vì phần tình cảm kia không hề đặc hơn, có lẽ chỉ có thể gọi là thích. Hầu như toàn bộ thời gian anh đều một mình ở trong thư phòng công tác. Anh cho rằng chính mình không phải người đàn ông trọng tình cảm, sau khi cùng với Lynda anh mới hiểu được, hóa ra anh không phải thế, chỉ là không đúng đối tượng, không thể khơi dậy nhiệt tình của anh.
Lynda chính là mồi lửa dẫn lên nhiệt tình của anh.
“Em đây?” Lynda mị hoặc ôm cổ anh.
“Cùng với em, anh chỉ muốn hạ tử hoa mẫu đan!” Trịnh Húc nói xong, cúi đầu hôn lynda.