Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1274 : Mẹ vợ nhìn con rể

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Editor: Quỷ Quỷ



Vương Giai Tuệ đỏ mặt trừng mắt nhìn mẹ mình, mới nhận lấy đồ ăn trong tay Cố Nhiên.



“Làm sao vậy?” Cố Nhiên không hiểu nhìn Vương Giai Tuệ.



Vừa mới gọi điện thoại xong còn tốt đẹp, sao giờ lại lãnh đạm với anh như vậy?



Vương Giai Tuệ không nói gì cúi đầu đi vào bếp, cho đồ ăn ra đĩa rồi bưng ra ngoài.



Cố Nhiên chặn đường Vương Giai Tuệ, ôm vai cô, như nghĩ tới cái gì nhìn cô:”Tiểu hạt tiêu, em cứ là lạ ấy!”



“Nào có? Mau ăn cơm!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt lướt qua Cố Nhiên đi ra khỏi bếp.



Lý Á Lệ nhìn con gái đỏ bừng mặt, vui vẻ cười lắc đầu.



Nhìn vẻ mặt này của cô, hẳn là còn chưa đi tới bước cuối cùng với Cố Nhiên.



Bác sĩ Cố rõ ràng là một cao thủ tình trường, lại chậm chạp không ta ra với Giai Tuệ, xem ra là yêu thật lòng.



Bà dùng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể nhìn Cố Nhiên:”Cố Nhiên, hôm nay phẫu thuật chắc rất mệt mỏi? Giai Tuệ tự tay làm sủi cảo cho cháu đấy.”



“Thật chứ?” Cố Nhiên thỏa mãn nhìn Vương Giai Tuệ.



“Mau ăn đi!” Vương Giai Tuệ cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng.
Cố Nhiên vẫn không hiểu.



“Nó đang thẹn thùng.” Lý Á Lệ cười gắp rau cho Cố Nhiên, “Không cần để ý đến nó, cháu ăn nhiều một chút.”



“Cám ơn bác gái.” Cố Nhiên cung kính nói.



“Bác sĩ Cố, cháu định bao giờ gọi bác là mẹ?” Lý Á Lệ thưởng thức nhìn Cố Nhiên.



Bà đã từng này tuổi, trải qua sóng gió, kiến thức hơn người, cho nên bà biết ai mới là người đàn ông hợp với con gái nhất.



Đối với Cố Nhiên, bà vừa lòng 120%.



Điều bà lo lắng là con gái sẽ không biết nắm chắc cơ hội, bỏ qua người ta.



Bà hận không thể gả Giai Tuệ cho Cố Nhiên ngay ngày mai.



“Mẹ!” Vương Giai Tuệ ở dưới bàn nhéo tay Lý Á Lệ, gắt gỏng, “Mẹ nói bậy bạ gì vậy?”



“Mẹ nói bậy sao? Cố Nhiên.” Lý Á Lệ nhướng mày nhìn Cố Nhiên.



“Không ạ. Chờ Giai Tuệ thi cử xong xuôi, con sẽ nói với ba mẹ con đến đây cầu hôn.” Trong mắt Cố Nhiên lộ ra mấy phần cuồng nhiệt, si tình nhìn Vương Giai Tuệ.



“Tốt!” Lý Á Lệ cười vô cùng vui vẻ, không ngừng gắp rau cho Cố Nhiên.



“Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy là có ý gì?” Vương Giai Tuệ chớp chớp mắt, giống như đèn pha đảo qua Lý Á Lệ và Cố Nhiên.



Lý Á Lệ cốc đầu Vương Giai Tuệ một cái:”Con nói linh tinh cái gì? Mẹ là mẹ vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng ưng.”



“Mẹ, con mới là con gái mẹ!” Vương Giai Tuệ ôm đỉnh đầu, bất mãn kháng nghị.



Cố Nhiên kéo tay cô xuống, vươn tay giúp cô xoa chỗ đau:”Biết đau rồi à? Xem em còn dám nói linh tinh nữa không!”