Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 142 : Ở lại
Ngày đăng: 11:29 30/04/20
Editor: Quỷ Quỷ
Sáng sớm, sau khi giúp cha làm thủ tục xuất viện, Tiếu Nhiễm đi về nhà với cha.
“Ông già, đi chậm một chút.” Cô đỡ cha đi vào biệt thự, quan tâm dặn dò ông.
“Cha khỏe lắm. Con xem cha đi đường một lát đều không có chuyện gì. Tại con vẫn xem cha như bệnh nhân.” Tiếu Bằng Trình cưng chiều véo má con gái.
“Cũng không biết là ai thiếu chút nữa thì dọa chết người ta hai ngày trước.” Tiếu Nhiễm liếc Tiếu Bằng Trình một cái.
“Đó là cha bị di ứng. Uống thuốc chống dị ứng là được.” Tiếu Bằng Trình vỗ vỗ bộ ngực,”Con xem, cha khỏe mạnh y như người trẻ tuổi.”
“Vâng vâng vâng! Cha rất khỏe mạnh.” Tiếu Nhiễm cười bướng bỉnh đẩy mạnh Tiếu Bằng Trình vào phòng khách.”Mau vào đi cho con còn nghỉ ngơi!”
Tiếu Bằng Trình trên mặt lộ ra vui mừng.
“Cha, chị, hai người đã về rồi!” Tiếu Lạc chạy xuống lầu, nhiệt tình lao vào trong lòng Tiếu Bằng Trình, “Cha, con nhớ cha chết đi được.”
“Cục cưng bảo bối, ở lại với cha.” Tiếu Bằng Trình tràn ngập khát vọng nhìn Tiếu Nhiễm. Con gái bảo bối lập gia đình, về sau sẽ không thể mỗi ngày đều ngồi bên cạnh mình, ông đột nhiên cảm thấy mất mát. Có lẽ người vừa khỏi bệnh, giờ lạ cảm thấy yếu ớt.
“Đúng vậy Tiếu Nhiễm à, dù sao Cố Mạc cũng không ở nhà, con ở lại với cha con đi”. Dương Nguyệt Quyên cười dịu dàng.
“Cha, ngày mai con còn phải đi học, sách vở đều để hết bên đó.” Tiếu Nhiễm tuy rằng luyến tiếc cha, nhưng cũng không nghĩ sẽ ở lạ đối mặt với bộ mặt giả dối ghê tởm của Dương Nguyệt Quyên.
“Tiếu Nhiễm, con mới lập gia đình vài ngày mà không coi nhà mẹ đẻ là nhà sao?” Dương Nguyệt Quyên thương tâm nhìn Tiếu Nhiễm.
“Người nhà, là tương thân tương ái, không phải kè kè hãm hại nhau. Bà cảm thấy bà xứng với hai chữ người nhà sao?” Tiếu Nhiễm nói giọng mỉa mai.
“Dì…Dì không phải là vì con sao? Bằng Trình, ông cho tôi một lời công đạo đi.” Dương Nguyệt Quyên nhào vào lòng Tiếu Bằng Trình, oan ức nói.
Tiếu Bằng Trình vỗ vỗ bả vai Dương Nguyệt Quyên:”Được rồi được rồi! Chuyện đã qua rồi thì quên đi! Về sau vẫn là người mội nhà, sẽ tương thân tương ái.”
“Cha, con không quên được! Cha đi mà tương thân tương ái với bọn họ!” Tiếu Nhiễm nói xong, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
“Bảo bối! Đứng lại!” Tiếu Bằng Trình vội vàng đứng dậy, có lẽ là quá nhanh, máu không kịp dồn xuống chân, đầu ông choáng váng liền ngã xuống sô pha.
Chạy đến cửa Tiếu Nhiễm nghe thấy âm thanh đổ vỡ với tiếng thét chói tai của Dương Nguyệt Quyên, lập tức xoay người. Thấy cha cô nằm trên sô pha, mồ hôi lạnh đầy mặt thì cô lập tức nóng lòng chạy lại.