Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 347 : Còn có thể có

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Lynda chính là đang phải đồng ý, Cố Mạc lập tức mở miệng.



“Công ty còn có việc cho Lynda. Nha đầu, em đừng lấy trợ thủ đắc lực của anh

ra làm người hầu sai xử!” Cố Mạc xoa tóc Tiếu Nhiễm, buộc chặt khuôn mặt nói.



Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi với Cố Mạc: “Em đùa thôi. Dì Lynda bận rộn như vậy, sao em có thể để dì ấy nấu cơm cho em?”



“Nghịch ngợm!” Cố Mạc nhẹ nhàng cảnh cáo má của cô, trong con ngươi có sủng nịnh.



Lynda ăn giấm chua uống một ngụm cà phê.



“Lynda, Thẩm Công để lộ bí mật, tôi đã cho Trịnh Húc đi xử lý anh ta. Có thể

một mình anh ta bận không qua nổi, cô về công ty giúp anh ta.” Cố Mạc

lạnh lùng nhìn thoáng qua Lynda, ý bảo cô rời đi.



Lynda

không phải người không biết gì, đặt cà phê xuống, ngượng ngùng đứng dậy: “Cố tổng, tôi đi trước. Đúng rồi, phòng tiêu thụ nói nhà máy ở bên Đức

có chút vấn đề, tốt nhất là anh nên liên hệ với bên kia, không cần ảnh

hưởng đến thời gian giao hàng của chúng ta.”



“Biết rồi.” Cố Mạc lãnh đạm gật đầu.



Cố Mạc và Tiêu Nhiễm hoàn toàn không để cho Lynda chen vào, mà sự lạnh


Sức hấp dẫn của Lynda, người mù cũng có thể nhìn ra được, xinh đẹp khiến

cho hormone của người đàn ông dễ dàng lên cao, cũng không phải người

bình thường có thể sánh được. Tiếu Nhiễm vậy mà nói Lynda không đủ sức

hấp dẫn. Đây là cô đang tin tưởng anh hay đang quá tự tin về bản thân

mình.



“Là tin tưởng anh.” Tiếu Nhiễm cười sà vào lòng anh, mở sách vở bắt đầu học bài.



Cố Mạc đặt mootjt ay ở bụng cô, mắt cười nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, đầy vẻ cưng chiều.



Tay cầm lấy văn kiện ở bên cạnh tiếp tục nghiên cứu, nhưng tay trái không

hề rời khỏi bụng của cô. Anh cứ ôm cô như vậy, hưởng thụ sự yên lặng ở

thời khắc này.



Một nửa tháng lao lực vất vả, anh có khát vọng về sự yên lặng này biết bao nhiêu, chỉ có chính anh hiểu rõ.



Có lẽ, anh nên nghe lời Cố Nhiên, đặt hận thù xuống thôi.



Y Nhiên, em có đồng ý không?



Trong mắt anh tự nhiên xuất hiện một khuôn mặt tinh xảo, đang dùng một đôi

mắt u oán nhìn anh, từng bước một lui về phía sau, từng chút một lắc

đầu...



“Y Nhiên...” Đột nhiên Cố Mạc buông Tiếu Nhiễm ra, tay chụp vào trong không trung.



Tiếu Nhiễm đang đọc sách bỗng nhiên bị Cố Mạc đẩy ra, ngã sấp xuống trên ghế sofa, cô còn chưa kịp kêu đau, liền nghe được hai chữ “Y Nhiên”, lòng

của cô lập tức tràn đầy chua xót.