Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 388 : Chúng mình phải sống với nhau cả đời rồi
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Cố Nhiên đáng giá nhất là khi trực ca đêm, về nhà ngủ thì lại thấy đói, vừa ngáp vừa xuống lầu tìm đồ ăn. Khi anh nhìn thấy Cố Mạc đeo
kính đen dưới lầu thị bị hoảng sợ, khoa trương hỏi:”Anh, Anh bị cận đến
mức đeo kính 24/24 từ bao giờ vậy?”
Anh nhớ rõ anh cả chỉ bị cận nhẹ, khi xem văn kiện chỉ lúc nào cần mới đeo kính, sao hôm nay lại chú ý đến chuyện đeo kính?
Tiếu Nhiễm kiêu hãnh ôm lấy cánh tay Cố Mạc, cười hỏi Cố Nhiên:”Anh hai Cố, kính này rất đẹp đúng không?”
“Đẹp thì đẹp, nhưng anh em đeo cái kính đắt như vậy không thấy lãng phí sao? Anh ấy cận cũng chưa đến ba trăm độ.” Cố Nhiên liếc mắt một cái liền
nhận ra đó là thương hiệu kính mắt cực kỳ đắt tiền, gọng kính vàng 18K,
cho dù không phải là thương hiệu đó thì hẳn cũng có giá trị xa xỉ.
“Cho chú thì mới không lãng phí chứ gì?” Cố Mạc lạnh lùng hỏi.
Cố Nhiên không kiềm chế được cười nói:”Đương nhiên rồi! Đáng tiếc hai mắt đều nều cận 5 độ.”
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói:”Có chút đáng tiếc thật! Anh hai Cố, chờ đến bao
giờ anh cận đến ba trăm độ, em sẽ bộ kính như vậy. Thế nào?”
“Chị để em suy nghĩ đã.” Cố Nhiên dùng sức gõ vào trán Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm kịp thời tránh thoát, trốn vào trong lòng Cố Mạc cười haha.
Cố Hoài Lễ ho mạnh một tiếng, nói với Cố Nhiên tràn ngập uy nghiêm:”Ngồi
xuống! Đừng ồn ào nữa! Ba muốn thương lượng một việc vói anh em con.”
Tiếu Nhiễm vui sướng ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn về phía Cố Mạc.
Cố Mạc kéo cô vào lòng, thanh âm khàn khàn nói:”Nha đầu, xem ra hai ta
phải ở bên nhau cả đời rồi. Cưới rồi thì không được ly hôn.”
Tiếu Nhiễm rơi nước mắt dùng sức gật đầu.
Bà nội Cố vui mừng nở nụ cười:”Cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy cháu
trai kết hôn. Cố Nhiên, anh cháu đã kết hôn rồi, bao giờ đến lượt cháu
đây.”
“Cháu ạ? Bà nội, cháu vẫn phòng bị tốt lắm, sẽ
không có người phụ nữ nào đột nhiên chạy tới trước mặt nói cho bà biết
bà có chắt trai đâu! Bà nghĩ cháu sẽ không thoát được sao?” Cố Nhiên
trêu chọc nói.
“Tiểu tử thối! Ngoài ba hoa ra cháu còn có thể làm được cái gì?” Bà nội Cố bất mãn gõ đầu Cố Nhiên.
“Anh cháu còn có thể cưa chân cưa tay.” Cố Tương không biết đã xuất hiện
trong phòng khách từ bao giờ, tay kéo theo vali hành lý.
“Cố Tương, em có thể không nói gì không? Đó gọi là cứu sống! Chứ nói như em anh có khác nào đồ tể.” Cố Nhiên bất mãn kháng nghị.
Bà nội Cố quan tâm hỏi:”Tương nha đầu, lần này đi chơi có vui không?”
“Vui ạ! Con ngựa mới của cháu chạy một vòng, chơi rất vui vẻ. Đáng tiếc là
phơi nắng nên da đen hết cả rồi.” Cố Tương ôm bà nội làm nũng nói.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Tương bằng ánh mắt hâm mộ, Cố Tương quả nhiên không phải
là một cô gái bình thường, vì sự liên quan đến nghề nghiệp, cô thường
xuyên vác ba lô lên du ngoạn, thật là phóng khoáng.