Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 392 : Khách qua đường
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Cố Tương không đợi Cố Mạc khóa xe đã nhanh chóng đi xuống trước, lôi
kéo Tiếu Nhiễm đi về phía cửa hàng váy cưới: “ Áo cưới QSDY cũng cần
phải hẹn trước thật lâu, bà chủ của cửa hàng này là bạn thân của em cho
nên chúng ta mới không cần chờ.”“Lợi hại vậy sao?” Tiếu Nhiễm không khỏi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua
cửa hàng áo cưới. Không phải xanh vàng hoa lệ rực rỡ, một sự thiết kế
thật đặc biệt. Hoa văn khung cửa lần lượt thay đổi theo màu trắng đen,
cửa sổ thủy tinh trong suốt, một bên treo đầy những tấm lụa mỏng xinh
đẹp phủ lên những chiếc váy cưới lộng lẫy. Cô lập tức liền bị những
chiếc váy cưới kia hấp dẫn. Áo cưới QSDY thật sự là những mẫu áo cưới
xinh đẹp nhất mà cô đã từng nhìn qua.
Cố Tương dẫn Tiếu Nhiễm đi vào, trực tiếp tới trước mặt một người phục vụ nói: “Tôi tìm A MAY.”
”Ngài là Cố tiểu thư? Bà chủ của chúng tôi đang chờ ngài ở bên trong. Xin mời!” Trước sàn diễn, người phục vụ kia lập tức vô cùng khách khí
bày ra tư thế mời đối với Cố Tương.
Tiếu Nhiễm xoay người tìm Cố Mạc, nhìn thấy anh đang đẩy cửa tiến vào, cô lập tức hưng phấn hướng anh khoát tay: “Bên này!”
Cố Mạc mỉm cười đi tới, hai tay ôm lấy bả vai cô, thủ thỉ nói: “Lát
nữa chọn áo cưới nếu không biết phải chọn cái nào thì cứ lấy cái quý
nhất, xinh đẹp nhất là được.”
”Hẳn là không khiến anh sạt nghiệp đi?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi.
” Một bộ váy cưới đã khiến anh sạt nghiệp sao?” Cố Mạc kiêu ngạo hỏi lại.
”Đương nhiên là không có khả năng.” Tiếu Nhiễm lè lưỡi, khẽ cười.
Mỗi người đều có thể là một vị khách qua đường trong cuộc đời của
người khác. Chỉ là có vị khách qua đường để lại vết tích, lại có vị
khách qua đường cái gì cũng không có lưu lại.
Vị “Gia Cát Lượng” kia đối với cô mà nói, cũng chỉ như duyên phận của một vị khách qua đường.
Ở thành phố B ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, bọn họ đều không có lưu lại phương thức liên lạc của đối phương. Tất cả đều chỉ là sự tình cờ ngẫu
nhiên, không nghĩ tới ở thành phố A ngàn dặm xa xôi, vậy mà lại có duyên gặp gỡ.
Cô không khỏi than thở thay, vận mệnh cũng thật kỳ diệu.
Sau hai giờ giúp đỡ Tiếu Nhiễm chọn váy cưới, rốt cuộc cũng đã chọn
được một chiếc váy cưới hở vai đính trân châu. Kiểu dáng ngắn gọn cũng
không quá tinh xảo, có thể tôn lên khí chất thuần mỹ xinh đẹp của Tiếu
Nhiễm.
Cố Mạc mặc kiểu áo đuôi tôm xuất hiện, nhìn thấy áo cưới trên người
Tiếu Nhiễm, lập tức vừa ý gật đầu: “Lấy chiếc này là được rồi!”
”Anh, ánh mắt của anh cũng thật độc đáo đấy, đây là chiếc váy cưới
quý giá nhất trong tiệm váy cưới này rồi.” Cố Tương khoa trương cười
nói.
”Chỉ cần xinh đẹp là được.” Cố Mạc lặng lẽ ôm lấy Tiếu Nhiễm vẻ mặt
sủng nịch.” Anh muốn để Tiếu Nhiễm trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”
”Anh, anh đừng có buồn nôn như vậy được không!” Cố Tương cười trêu chọc nói.
”Em ghen tị? Vậy cũng tự tìm cho mình một người là được!” Cố Mạc cười đầy ẩn ý.
”Nếu không gặp được người đẹp trai, không gặp được người giỏi kiếm
tiền, không gặp được người biết yêu thương vợ mình, thì vì sao em lại
phải lấy chồng?” Cố Tương tiêu sái nhún vai. Người đàn ông cô muốn gả
nhất định phải là người khiến cho cô sùng bái không thôi.