Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 622 : Thói quen là thích, yêu là vô pháp kháng cự

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Anh thực sự chỉ chia một phần tình yêu cho Tiếu Nhiễm?



Cố Mạc triệt để im lặng rồi.



Tưởng Y Nhiên là cùng anh hai mươi mấy năm tình cảm, cô ấy giống như một phần trong trí nhớ của anh, tất cả hồi ức đều có cô tham dự.



Mà Tiếu Nhiễm ở cùng anh chỉ một thời gian ngắn ngủi 4 tháng, thế nhưng lại im đậm trong anh những dấu vết khó phai. Chỉ cần anh nhắm mắt lại, trong đầu sẽ tự động hiện ra khuôn mặt tươi cười của cô, nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng anh lại xẹt qua một tia thống khổ.



Đối với anh Tưởng Y Nhiên cùng Tiếu Nhiễm, một người là thói quen làm bạn lâu dài, một người thì vẫn biết rõ là không nên ở chung một chỗ nhưng không cách nào có thể kháng cự được sức hút cũng lẫn nhau....



"Trịnh Húc, yêu cùng thích cậu phân chia như thế nào?" Thanh âm Cố Mạc khàn khàn hỏi.



"Yêu một người là muốn từng phút giây đều ở bên người ấy, muốn có được toàn bộ của người ấy; thích là cảm giác ở bên người ấy cực kỳ ấm áp, dù có chia xa cũng sẽ khong quá mức nhớ nhung." Trịnh Húc suy nghĩ một phen, liền bình tĩnh trả lời.



Nghe được lời Trịnh Húc nói, Lynda lập tức ôm lấy mặt anh, bá đạo hỏi: "Vậy em đối với anh là loại nào?"



"Cả hai đều phải." Trịnh Húc thành thực trả lời.



Lynda hơi hất mày, bất mãn kháng nghị: "Trịnh Húc, anh có thể nói dối. Vì sao phải thành thật như vậy.”


Cảm nhận của anh khi ở cùng với Tưởng Y Nhiên vẫn là cái cảm giác anh nói ở trên, một cảm giác cực kỳ ấm áp, bây giờ dù có chia xa cũng không quá cảm thấy nhớ nhung.



Chẳng lẽ là bởi vì lúc đó anh còn đang tuổi trẻ, trong lòng bị y học chiếm cứ hơn phân nửa, chỉ có một phần tâm hồn để xây đắp cho tình yêu?



Vậy anh cùng Tiếu Nhiễm thì sao?



Anh lúc nào cũng nghĩ muốn ở cùng với cô, hận không thể có được toàn bộ con người cô, cho dù có hận cô, ông trời vẫn không thể ngăn cách được ý định muốn ở bên cô của anh.



Vì sao anh lại cho rằng yêu là thích, thích lại là yêu?



Cố Mạc đột nhiên trừng to mắt, vọt đứng dậy từ trên ghế.



"Không đi Đức nữa! Trịnh Húc, Lynda, hai người tự mình về nhà!" Cố Mạc nói xong, lập tức chạy vội đi, chỉ lưu lại một đôi tình nhân đang trợn to mắt.



"Sao vậy?" Lynda kinh ngạc chớp chớp mắt.



"Vĩnh viễn không nên hỏi BOSS sao lại như vậy? BOSS muốn đi thì đi, BOSS muốn lưu lại thì liền lưu lại. Em nên đặt sự chú ý lên ngườ anh.” Trịnh Húc xoay mặt Lynda qua, bức cô phải nhìn anh.



"Nhưng em đã thông báo cho các hiệu buôn nhà máy bên Đức là Cố tổng sẽ trực tiếp đến thị sát, bây giờ anh ấy đột nhiên nói không đi, em biết ăn nói với mấy nhà máy, hiệu buôn bên đó như thế nào?" Lynda bất mãn nói.



"Cứ nói anh ấy đuổi theo bà xã là được. Người Đức tuy không thực lãng mạn nhưng họ cũng là người biết thông cảm." Trịnh Húc nhẹ nhàng cười nói.



"Ý anh nói Cố tổng đây là đã thông suốt rồi sao?" Lynda nghi ngờ hỏi.



"Anh ấy cũng nên hiểu được cái gì là yêu, cái gì là thích, cái gì là thói quen, cái gì là vô pháp kháng cự."