Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 636 : Anh đùa giỡn tôi?

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Cố Nhiên làm xong thủ tục nhập viện cho Tiếu Nhiễm, đang muốn đến phòng VIP xem tình huống của Tiếu Nhiễm liền bị Vương Giai Tuệ ngăn lại.



"Cố... Anh hai Cố..." Vương Giai Tuệ ngồi ở trên xe lăn, không cam tâm hô lên.



Cố Nhiên xoay người, không khỏi nén cười đi đến trước mặt cô: "Cô bạn nhỏ rốt cuộc cũng đồng ý gọi tôi là anh sao?"



"Tôi không phải là cô bạn nhỏ!" Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.



"Được! Không phải thì không phải! Cô như thế nào vẫn chưa về nhà?" Cố Nhiên nhìn thạch cao trên đùi Giai Tuệ, giống như đang quan tâm cười hỏi.



"Tôi nghĩ muốn... Mời anh... Hỗ trợ khuyên nhủ Cố tiên sinh. Hai người bọn họ cứ tình trạng như vậy cũng không ổn. Tiếu Nhiễm vì anh ấy mỗi ngày đều ủ rũ. Chúng ta bạn cùng bàn, cô ấy lúc nào cũng như đang đi vào cõi thần tiên như vậy làm sao có thể thi đại học a? Anh vẫn nên khuyên nhủ hai người bọn họ sớm quay lại đi." Vương Giai Tuệ thật tâm nói.



Tiếu Nhiễm có chuyện gì cũng nói cho cô biết, cho nên cô vô cùng hiểu sự thống khổ trong lòng Tiếu Nhiễm.



Thật hy vọng Tiếu Nhiễm cùng Cố tổng có thể trở lại mỗi quan hệ thân thiết gắn bó như ngày trước.



"Cô vì chị dâu nhỏ mà đặc biệt ở chỗ này chờ tôi?" Cố Nhiên không thể tin được nhìn Vương Giai Tuệ. Anh vẫn là lần đầu tiên gặp kiểu con gái luôn suy nghĩ cho người khác như vậy.



"Tiếu Nhiễm vốn là một cô gái vui vẻ hoạt bát, cô ấy gần đây cười quá ít rồi." Vương Giai Tuệ thật sâu thở dài.




Cố Nhiên dùng lực vò rối mái tóc của cô, cười đứng dậy: "Bạn học Giai Tuệ, kỳ thật cô không cần cầu tôi cũng sẽ lần nữa giúp anh trai lừa bà xã về nhà. Bởi vì tôi hiểu hơn ai hết, anh tôi rất cố chấp, để cho đời này anh ấy động tâm được một lần thực khó."



"Anh... Anh... Anh đùa giỡn tôi!" Vương Giai Tuệ chỉ vào cái mũi của anh, tức giận gầm nhẹ.



Cố Nhiên xấu xa nở nụ cười: "Tôi có đùa giỡn cô sao? Tôi rõ ràng đáp ứng tất cả thỉnh cầu của cô."



"Phải! Là anh đáp ứng!" Vương Giai Tuệ bị tức đến nghiến răng nghiến lợi.



"Bác gái đến rồi. Cô nhớ kỹ dặn dò của tôi, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt." Cố Nhiên nói xong, liền đi về phía thang máy.



"Hỗn đản! Làm sao lại có loại bác sĩ hư hỏng như vậy?" Vương Giai Tuệ chống nạnh, gầm lên một tiếng dữ dội.



Bác sĩ không phải đều nên lịch sự tao nhã, đeo mắt kiếng, cứu sống bệnh nhân sao?



Làm sao Cố Nhiên trong tưởng tượng lại chẳng có tý xíu liên quan nào vậy!



Cô cảm thấy anh thật không thích hợp làm bác sĩ.



Lý Á Lệ cầm thuốc trên tay đi tới, nhìn thấy con gái đang phẫn nộ trừng mắt nhìn cửa thang máy cách đó không xa, tựa như cùng nó có cừu oán mấy đời, liền quan tâm hỏi han: "Tiểu Tuệ, làm sao vậy? Ai chọc con thành như thế này?"



Vương Giai Tuệ sục sôi nói: "Còn có thể là ai? Không phải là em trai Cố tiên sinh sao?"



"Người ta là người tốt mà.Thời điểm mẹ vừa mới lấy thuốc nghe thấy vài bệnh nhân tán gấu về cậu ấy, nói cậu ấy trị bệnh về chân cho người ta, còn chưa bao giờ nhận tiền thêm đấy.”