Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 70 : Chú không già, mà là gừng càng già càng cay!
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
“Cố Mạc nhà chúng tôi cũng rất tuấn tú lịch sự”. Bà Cố thờ ơ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm. Sau khi biết được thân phận của Tiếu Nhiễm, bà liền không thể buông bỏ. Nhớ tới năm đó cánh tay của Tiểu Mạc bị thương không thể mổ, nỗi đau mất mát vẫn còn nguyên, cả ngày sa sút dựa vào chất cồn để tê liệt chính mình, bà liền hận Tiếu Bằng Trình, hận cha hận luôn cả con, đối với Tiếu Nhiễm, bà thực sự không thể yêu thương. “Bao nhiêu ngàn vàng tiểu thư muốn gả cho nó”.
Ý tứ của bà rất rõ ràng, không đến lượt Tiếu Nhiễm si tâm vọng tưởng.
Hiểu được ý của bà, khuôn mặt tươi cười của Tiếu Nhiễm cứng đờ. Cô mở to mắt nhìn về phía Cố Mạc, cắn môi chua xót. Cha cô tuy rằng cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, nhưng hai năm gần đây việc kinh doanh của tiệm thuốc xảy ra vấn đề, cho nên ảnh hưởng không còn lớn như lúc trước. Hình dung như thế nào đây? Nếu nói Cố Mạc là mặt trời chói sáng như mặt trời ban trưa, cha của cô chính là mặt trời chiều đang từ từ lặn xuống. Bà Cố căn bản chướng mắt gia thế của cô đi?
Cố Mạc tiến lên, véo má Tiếu Nhiễm:”Nha đầu, không được suy nghĩ lan man”.
Tiếu Nhiễm không nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn Cố Mạc, phồng hai má:”Người muốn gả cho chú nhiều như vậy, chú đi tìm bọn họ đi!”
Cố Mạc ôm chầm Tiếu Nhiễm, nói với bà Cố:”Mẹ, người muốn gả cho con rất nhiều, nhưng con chỉ muốn lấy một mình Tiếu Nhiễm. Chuyện quá khừ về sau mẹ không cần nhắc lại nữa”.
Tiếu Nhiễm hiểu được tâm tư Cố Mạc, đột nhiên trở lại bình thường.
Anh nếu như có để ý những ngàn vàng tiểu thư này, đúng là không tới lượt cô gả cho anh.
Cô dùng sức căn môi, sắc mặt dần tái nhợt, ánh mắt mê ly.
“Nếu con thích, con sẽ không để cho cô ấy phải chờ một ngày nào hết.” Cố Mạc kiêu hãnh nói.
“Ha! Cho nên con ngay cả một tiếng cũng chưa từng chứng minh cho chúng ta thấy? Con nghĩ con đã trưởng thành rồi sao?” Bà Cố tức giận trách móc con trai.
Tiếu Niễm xấu hổ túm lấy vạt áo Cố Mạc.
Xem ra bà không chỉ không thích cô, mà là cực kỳ chán ghét cô.
Cố Hoài Lễ đứng ở cửa thư phòng, chứng kiến toàn bộ một màn này, nói với bà:”Chu Cầm, bọn nhỏ đã thành hôn rồi, không cần nhắc lại chuyện này nữa.:
“Mẹ, con chỉ ham lợi ích trước mắt, một ngày cũng không muốn chờ. Con sợ nếu chậm chân, con dâu của mẹ sẽ bị người khác đoạt đi mất. Những người theo đuổi Tiếu Nhiễm đều trẻ tuổi đẹp trai. Con trai mẹ cũng có cảm giác bị uy hiếp.” Cố Mạc dường như đã nói đúng sự thật, làm cho tâm tình lo lắng của Tiếu Nhiễm bỗng tiêu tan, dùng sức nín cười. Chú mà có cảm giác bị uy hiếp sao? Chú là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy cơ mà!
“Chú, tôi không chê chú già.” Cô kiễng mũi chân, nghịch ngợm ghé vào lỗ tai anh nói thầm.
Cố Mạc liền ôm lấy cô, dùng sức cắn vành tai cô, sau đó ở bên tai cô uy hiếp nói:”Em nói thêm câu nữa!”
“Chú không già, mà là gừng càng già càng cay.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói xong, liền vùng ra khỏi ngực anh, trốn đến nhà ăn.