Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 836 : Vé tháng gia tăng(15)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Editor; Chi Misaki



Nhớ tới hung thủ hại Tiếu Nhiễm bị thương, ông liền hận không thể giết người.



Nghe được lời ba nói, Tiếu Nhiễm lập tức an ủi ông: "Ba, không trách ba được. Nếu ba không đưa con trở về, con làm sao có thể biết được ông ngoại yêu thương con nhiều như thế nào?"



"Con, cái đứa nhỏ này. Lúc này vẫn còn biết an ủi ba." Tiếu Bằng Trình cảm động lau nước mắt.



Con gái ông thật sự càng ngày càng hiểu chuyện.



Trước khi gả cho Cố Mạc, con bé thật bốc đồng. Thế nhưng hiện tại đã biến thành đứa nhỏ khéo léo hiểu lòng người.



Mạc dù Tiếu Nhiễm lúc trước cũng thật đáng yêu, nhưng ông thích con gái của hiện tại hơn.



Là Cố Mạc đã tạo thành một Tiếu Nhiễm như bây giờ, hay là vận mệnh cùng khổ nạn đã biến con bé trở thành như vậy?



Trác Liệt vẫn luôn im lặng không nói gì.



Là anh đã quyết định đưa Tiếu Nhiễm trở về gặp ông ngoại, nhưng cuối cùng chẳng những không giữ được sinh mệnh cho ông ngoại, mà còn hại Tiếu Nhiễm mất đi đứa con đầu lòng.



Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã nổ súng vào người Tiếu Nhiễm, báo thù cho cô!



...


"Mẹ, mẹ nên nghĩ thông suốt một chút. Tiểu mạc cùng Tiểu Nhiễm đều còn trẻ." Chu Cầm từ trên lầu ôm chăn xuống, nghe thấy lời mẹ chồng nói liền an ủi bà.



"Mẹ cũng không phải khổ sở việc đứa nhỏ không còn, mà là mẹ đau lòng thay Tiếu Nhiễm. Con bé vừa mới mất đi ông ngoại, liền mất luôn đứa nhỏ. Thân thể nhỏ bé kia làm sao có thể chịu đựng được?" Bà nội Cố thở dài một hơi.



"Ai cũng không muốn xảy ra loại sự tình này. Thật không may lại rơi trên đầu Tiếu Nhiễm." Chu Cầm cũng nối gót theo sau than thở một tiếng.



"Mẹ, mẹ ôm chăn làm gì?" Cố Tương kỳ quái hỏi.



"Anh con đã mấy ngày không về nhà ngủ, chăn có chút ẩm ướt, mẹ đi hong cho mấy đứa." Chu Cầm lập tức trả lời.



"Để con tới." Cố Tương nhận lấy chăn, cười nói, "Mẹ đi an ủi bà nội đi."



"Nhất định phải phơi nơi có ánh nắng mặt trời đấy." Chu Cầm lo lắng dặn dò Cố Tương.



"Biết mà! Con sẽ hong chăn!" Cố Tương làm nũng cười nói.



"Con không nói, mẹ còn tưởng con chỉ biết gõ bàn phím, viết viết, vẽ vẽ." Chu Cầm chế nhạo một câu.



Con gái của bà cũng không giống với những cô gái bình thường, nấu ăn không biết, việc nhà cũng sẽ không quản. Con bé cũng không hiền lành, nhưng bàn về sự nghiệp thì cũng không có mấy cô gái có thể hơn nó.



Có đôi khi bà nghĩ, chính mình đã nuôi nấng con bé thành như vậy, tới cùng là thành công hay vẫn là thất bại. Phụ nữ mạnh mẽ tuy được người đời kính trọng, nhưng lại chẳng có mấy người đàn ông dám cưới.



Bà phải tới khi nào mới thành công gả con gái ra ngoài đây?



Nhớ tới chủ nghĩa không kết hôn của Cố Tương, bà liền đau đầu.



Người ta thường nói, con gái quan trọng nhất là lấy được một tấm chồng tốt, kỳ thực vẫn là sự nghiệp thành công đi?...