Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 938 : Đã lâu không gặp

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Editor: Quỷ Quỷ



Thật khó khăn mơi có được một ngày chủ nhật không tăng ca, Lynda và Trịnh Húc đều dậy muộn.



Trịnh Húc muốn lấy lòng cô nên làm cơm…Đến trưa, mới gọi Lynda dậy.



Lynda kéo cổ Trịnh Húc, nhiệt tình hôn.



Trịnh Húc trầm giọng nở nụ cười:”Nếu giờ không rời giường thì sẽ không dậy nổi nữa đâu. Nữ vương của anh.”



Nghe Trịnh Húc nói, Lynda mới không tình nguyện thả anh ra, chậm rãi rời giường.



Cô không biết vì sao, càng ở bên hắn càng trở nên giống mấy cô bé trẻ con, thích quấn lấy anh.



Trước kia cô chưa bao giờ thích bám dính ai như vậy.



Khi cô rửa mặt xong xuối đi ra khỏi nhà tắm, thì nhìn thấy Trịnh Húc đã đặt cháo nóng hổi lên bàn.



Cô đi tới, ôm thắt lưng Trịnh Húc từ phía sau, tươi cười dịu dàng:”Đồng chí bò già chăm chỉ, em càng ngày càng yêu anh! Làm sao bây giờ?”



Trịnh Húc quay người lại, bế Lynda đặt lên bàn ăn, ôm mặt cô cúi đầu hôn lên.



Hai người hoàn toàn quên đi bữa trưa nóng hổi, hôn nhau triền miên.
Người phụ nữ này vứt bỏ Trịnh Húc để đến ở chung với một đại gia, đây là bị bỏ rơi rồi sao?



Ở nhờ?



Muốn quay lại sao?



Cô ôm lấy thắt lưng Trịnh Húc, tươi cười quyến rũ:”Cô Trần, nhà chúng tôi không dư phòng cho khách. Thật ngại quá, chúng tôi không giúp được cô!”



“Nhà chúng tôi?” Trần Mạn nghi hoặc nhìn Trịnh Húc.



“Trần Mạn, giới thiệu một chút.” Trịnh Húc lạnh nhạt nói, “Đây là Lynda…”



Không đợi Trịnh Húc nói xong, Trần Mạn liền mất hứng nói:”Chúng tôi đã biết nhau. Cô Lynda, đã lâu không gặp.”



“Đã lâu không gặp. Từ khi cô đi theo vị đại gia kia, đúng là chúng ta chưa gặp nhau. Hai người đã kết hôn chưa?” Lynda phong tình vạn chủng vuốt mái tóc dài, cao ngạo hỏi.



“Húc, em là nhất thời bị ma xui quỷ ám.” Trần Mạn không để ý đến Lynda nói mỉa và trào phúng, vội vàng đi đến xin lỗi Trịnh Húc.



Trịnh Húc lập tức giơ tay lên, nhàn nhạt nói:”Tôi không quân tâm chuyện của các người. Vợ tôi vừa mới nói, nhà chúng tôi không có phòng thừa cho cô mượn.”



“Vợ anh?” Trần Mạn khiếp sợ nhìn Trịnh Húc.



“Chúng tôi đã kết hôn. Năm ngoái.” Lynda ôm cổ Trịnh Húc, rúc vào trong lòng anh, muốn công khai đánh dấu chủ quyền với Trần Mạn.”Thật ngượng quá, không mời cô ăn bánh kẹo cưới. Cô sẽ không để bụng chứ?”



“Thật xin lỗi. Húc, em đi đây.” Trần Mạn có chút mất mát xoay người, kéo hành lý ra ngoài.



“Chờ một chút!” Lynda đột nhiên gọi đối phương.



Trần Mạn xoay người, nhìn Lynda tràn ngập ghen tị.