Sắc Họa

Chương 1 : GIA LOẠN

Ngày đăng: 02:16 27/06/20

Châu Thổ năm 209,
Dưới thời vua Hoàng Đế Chính Minh, triều đình hủ bại, gian thần và hoạn quan lộng quyền, khiến cho kỷ cương phép tắc không còn được như trước. Giang hồ loạn lạc, lục lâm thảo khấu nổi lên khắp nơi, chúng mượn danh bang phái trên giang hồ để tha hồ thực hiện những hành vi cướp của giết người, hãm hiếp dân nữ, không chuyện suy đồi nào là không làm. Khiến cho sơn hà xã tắc lầm than, tội của Chính Minh há có thể tha thứ.
Phủ Kiến Ninh là một thành thị lớn của Châu Thổ, nhưng liên tục bị bọn cướp đến quấy phá, nhiều lần quan viên đã viết thư kiến nghị, nhưng làm sao một tên hôn quân có thể để ý đến những việc bên ngoài, thế nên con dân Kiến Ninh dù trải qua trăm đắng ngàn cay cũng không được triều đình cử một vị quan nào xuống giải quyết. Nhưng loạn thế sinh anh hùng, Kiến Ninh được quản lý bởi đại quan Hồng Nhật Chi - vị quan thanh liêm thương dân như con, ông tự tay thiết lập phòng tuyến, bỏ tiền mời các cao thủ giang hồ về bảo vệ thành, nhờ vậy, bọn cướp cũng không dám bén mảng đến gần. Nhưng sức người có hạng, làm sao tiền tài có thể nuôi được nhiều người qua năm dài tháng rộng. Vậy nên, được chừng dăm tháng, gia khố gần như cạn kiệt.
- Phụ thân, đã khuya rồi, sao cha còn chưa ngủ? - tiếng nói kèm theo tiếng đẩy cửa bước vào của một nữ nhân. Nàng chính là Hồng Phất - con gái duy nhất của Hồng lão quan.
Nói về Hồng Phất, sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt, là đại quan thành thị lớn, nàng mang trên mình vẻ đẹp thoát tục, nhưng cuộc đời khá trớ trêu, tuy là sinh ra trong nhà nho giáo, được dạy dỗ đàng hoàng, nhưng càng lớn, vẻ đẹp của nàng lại không đoan trang hiền thục như những tiểu thư khuê các khác, mà lại mang vẻ đẹp tà dâm gợi dục của những kỷ nữ thanh lâu, gương mặt thon thả, ánh mắt gợi dục, thân hình tuổi nhị thập căng tràn với đôi gò bồng đảo to tròn, hai nhũ hoa hồng hào và không biết may mắn hay bất hạnh, nàng lại có giọng nói chỉ cần thở thôi, người ta cũng có cảm giác như nàng đang rên rỉ thỏ thẻ qua tai.
Hồng lão quan đã rất đau đầu, nên từ khi nàng 16 tuổi, sợ nàng bị người khác cưỡng đoạt nên đã gửi nàng lên Trung Bắc sơn để theo học Hoàng Mai thiền sư - một nữ nhân có võ công cao cường, vừa mong có võ công để phòng thân, vừa để tránh người đời dòm ngó, 4 năm sau, nàng xuống núi và dùng võ công của mình để bảo vệ thành Kiến Ninh cùng cha, nhưng sắc đẹp tà dâm của nàng làm sao thoát được những trai tráng trong thành, huống hồ nàng lại hành hiệp trượng nghĩa, nên ngoài mặt, người ta gọi nàng là Hồng Phất Nữ hiệp, nhưng trong những câu chuyện mà bọn trai tráng kể nhau nghe, với những ước mơ được giao hoan cùng nàng, người ta gọi nàng là SẮC DÂM NỮ TỬ.
- À con gái, ta đang đau đầu vì chuyện tiền nong thôi, chỉ còn trụ được dăm bữa nữa, thì ngân quỹ không đủ để trả cho các hảo hán nữa rồi? - Hồng lão quan ngao ngán thở dài
- Phụ thân, nếu không còn đủ ngân quỹ, thì thành Kiến Ninh này hãy để cho con phụ trách, con đủ võ công để lo cho cả thành mà - Hồng Phất vừa đặt ly trà xuống áng văn, vừa nói.
- Nha đầu ngốc, con là nữ nhi, thành Kiến Ninh lại rộng, một mình con sao quản, chưa tính đến bọn lục lâm, chúng đến đây há đi một hai người - Hồng lão khẽ cười, vừa cảm thấy cảm kích vừa cảm thấy bi hài về sự ngây ngô của con gái.
- Hay để con viết thư gửi cho sư phụ, biết đâu người có thể giúp chúng ta một tay?
- Không cần đâu, Hoàng Mai thiền sư vốn đã tĩnh tu trên núi, dù là sư đồ, nhưng ta tin rằng bà ấy cũng không muốn can dự vào chuyện thế tục đâu
Hồng Phất tiu ngỉu quay đi, cách này cũng không được, cách kia cũng không được, há để mọi chuyện diễn ra như thế này sao. Vừa suy nghĩ, nàng vừa nhìn xung quanh thì thấy thanh trường kiếm được đặt trên trường kỷ - đây là thanh kiếm của mẹ nàng, vốn cũng từng là nữ hiệp, sau khi thành thân cùng cha nàng đã mai danh ẩn tích, sống đời trọn đạo nghĩa phu thê. Sinh nàng ra thì mẹ nàng mất, một mình cha nàng vừa làm quan phụ mẫu, vừa chăm lo cho nàng, quả thật, Hồng Phất đối với cha nàng có thật nhiều cảm kích.
- Phụ thân, hay để con múa vài đường kiếm cho cha giải khuây nhé, để cha thấy võ công con học được từ Hoàng Mai sư phụ không phải là tầm thường.
Nói đoạn, không để Hồng lão quan trả lời, nàng đã cầm thanh kiếm lên và thi triển vài đường tuyệt học. Hoàng Mai kiếm pháp nhanh nhẹn, uyển chuyển như hoa mai rung trước gió, đưa kiếm lên là "Hoàng Mai Ứng Nhật" còn đưa kiếm xuống là "Mai Lộ Xuyên Không", khí chất không thể xem thường. Hồng lão quan tuy không biết võ công, nhưng nhìn đường kiếm, cũng không phải là không cảm nhận được độ uy lực của nó. Cộng với thân hình Hồng Phất thon thả, nở nang càng làm cho nó thêm phần nhu cương hợp nhất. Bài kiếm pháp đang đi được nửa chừng thì bất ngờ xảy ra sự cố.
Vốn đang ở tư dinh, Hồng Phất chỉ mặc trang phục váy dài bình thường, bên trong chỉ có chiếc yếm được cột vào cổ, không hề có nội y, cũng khá là lỏng lẽo. Nàng chỉ định mang trà cho phụ thân chứ đoạn múa kiếm này thì do tâm tình bộc phát, lúc bắt đầu cũng chỉ định làm cho phụ thân vui nên không hề để ý đến y phục. Khi nàng đang múa, thì bất ngờ, chiếc yếm lỏng lẽo bị tụt dây và rơi xuống, bây giờ chỉ còn chiếc áo mỏng manh bên ngoài che đậy những vưu vật của người con gái đang xuân, hai nhũ hoa hồng hào nằm trên cặp tuyết lê căng tràn, trắng trẻo, bờ eo thon với làn da mịn màng, bên dưới là lớp lông mao đen nhánh che đậy xuân động, cặp trường túc dài và thon. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ để hiểu vì sao nàng bị gọi là SẮC DÂM NỮ TỬ
Hồng lão quan phun ngụm trà đang ngậm trong miệng, tiếng leng keng của thanh kiếm rơi xuống, cùng tiếng hét của Hồng Phất đều diễn ra cùng một lúc. Nàng xấu hổ không dám nhìn cha, vội vàng cuốn chiếc yếm trong tay và lao ra khỏi thư phòng. Hồng lão quan chết điếng trong vài giây trước khi kịp định thần.
Trống canh tư đã điểm, giờ này chỉ còn Hồng lão quan trong thư phòng, trong lòng vẫn không thôi nghĩ về những hình ảnh vừa nãy, là phụ thân nhìn con gái lớn lên, rõ ràng là đã nhìn qua không ít, nhưng 4 năm xa cách cùng với sự phát triển của cơ thể những năm luyện võ đã khiến Hồng Phất khác xưa rất nhiều. Không còn là con bé 16 tuổi tinh nghịch, nàng bây giờ đã là cô gái đang xuân, độ tuổi 20 với thân hình quyến rũ và gương mặt phóng đãng, lẳng lơ. Cơ thể nào là một vưu vật, dù chỉ thoáng nhìn, Hồng lão vẫn không quên được hai cặp tuyết lê trắng nõn đung đưa, che đậy và gợi tình bằng lớp lụa mỏng manh, điểm xuyến là hai nhũ hoa nhô cao, hồng phớt, nhũ hoa của nữ nhi vẫn còn thơm mùi trinh nguyên, chưa từng trải qua sự bú liếm của nam nhân.
Hồng lão đang mê man trong dòng suy tưởng, dương cụ cũng vì vậy mà trở nên cương cứng. Vợ mất đã 20 năm, Hồng lão chưa từng rung động trước người đàn bà khác, mà xấu hổ thay, hôm nay dục vọng lại nảy sinh vì nhìn thấy tấm thân lõa lồ của con gái, người theo đạo làm quan, lẽ nào lại tầm thường như thế. Nhưng đàn ông làm sao chống lại cám dỗ dưới đáy quần, dương cụ cương cứng của Hồng lão như rỉ rả vào tai những lời phóng đãng "nó ngon quá kìa, cắn lấy đôi nhũ hoa, dày xéo cặp vú dưới bàn tay thô ráp của ông đi", Hồng lão bức rức đến chịu hết nổi, bèn làm một chuyện kinh thiên động địa: vừa nghĩ đến con gái mình vừa dùng tay thủ dâm, 55 tuổi, lần đầu tiên Hồng lão vừa nghĩ đến cảnh truy hoan cùng con gái, vừa dùng tay ra sức trì kéo dương cụ đến cực cùng của khoái lạc. Trong đầu là hình ảnh ông đè cơ thể căng đầy của Hồng Phất mà ra sức dùng dương cụ ra vào âm hộ hồng hào của nàng, nàng thì đang thống khoái khi được sung sướng dưới bàn tay đàn ông, gương mặt dâm đãng nhìn ông mà rên rỉ "* Ân nga...lão gia đang hãm hiếp ta, thật là sướng quá đi, lão gia...aaaa"*. Càng nghĩ, Hồng lão càng ra sức dùng hết bản năng để làm cho dương cụ thoải mái, được chừng dăm phút thì ông chịu không nổi cũng phải khẽ hét lên rồi bắn dương dịch ra ngoài. Thật là thoải mái, dương khí dồn nén bao lâu nay đã có dịp bộc phát, ông uống vội hớp trà vì sợ lao lực chịu không nổi thì lại đột quỵ mà chết. Hơn 5 phút trôi qua, ông ngồi đó, đáy quần còn chưa kéo lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.
Ta đang làm cái gì thế này, trời ơi, Nhật Chi ơi là Nhật Chi, mày đọc sách thánh hiền, làm quan phụ mẫu, sống một đời thanh bạch, giờ đây lại tưởng tượng cảnh con gái mình đang bị mình trùy sáp mà tỏ ra khoái lạc, mày còn không bằng cầm thú Nhật Chi ơi
Cuộc đời vốn dĩ như thế, khi người ta đắm chìm trong nhục dục, nào có nghĩ tới lẽ thường, chỉ ra sức làm thỏa mãn thú tính của bản thân, rồi lầm đường lạc lối. Dâm tặc là dâm tặc, đằng này nghĩ tới cảnh hãm hiếp con gái thì là cầm thú dâm tặc. Nghĩ tới thôi, gương mặt Nhật Chi giật giật rồi hai hàng lệ trào ra, ông khóc vì bản thân mình đã làm điều xằng bậy, trời đất rồi sẽ quở phạt ông.
Ông nào biết, lúc mình còn đang nức nở, thì bên ngoài, Hồng Phất cũng đứng nép vào tường nhìn cha mà thở dài. Ánh trăng soi trên mái phủ đủ sáng để soi rõ gương mặt mỹ miều của Hồng Phất, giữa sắc đẹp mỹ dâm là hai hàng lệ tuôn dài trên má.
*Trăng soi bóng nước mặt hồ
Đời người phiêu bạt tựa hồ sương mai
Rồi đây xuân giáng, hoa khai
Lòng ai có thấu, nỗi đau đoạn trường*
Hồi sau : THẾ THÁI