Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 118 : Vội trung hoàn hảo (h)
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Bên ngoài mưa to gió lớn, một đống người bỏ ăn bỏ uống, trong lòng bất an, chỉ mong tìm được biện pháp giải tỏa tin tức truyền thông lúc này. Ký túc xá vẫn chưa ổn định, nam nữ đa phần tán loạn.
Nhưng mà Trạm Quang không quan tâm gì hết. Hắn ban ngày tuyên dâm, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng lúc này mà vẫn làm được đúng là biến thái.
"Trạm Quang, cả ngày anh cứ nghĩ toàn những thứ linh tinh."
Trạm Quang dựa vào giường, phía sau bị thanh niên ra sức va chạm, toàn bộ thân mình không ngừng đung đưa, trong miệng lên án, cái tên này t*ng trùng lên não rồi hay sao.
"Phải, trong đầu anh chỉ nghĩ tới em."
Trạm Quang ôm chặt cô, thân thể hai người dính vào nhau. Thiếu nữ trơn trượt mềm mại cọ vào người hắn, thoải mái cực kỳ. Trường học sống hay chết liên quan gì tới hắn?
côn th*t trong tiểu huyệt lầy lội vận động, hôn cô thắm thiết, hai người tạo ra một bức tranh dâm mĩ bất kham.
Thẩm Quân đè nén rên rỉ, dưới mông bị va chạm đau đớn, hắn làm cô khó nhịn sảng khoái. Nếu cô nghênh đón hắn càng hăng hái, không ngừng muốn cô ôm cô cùng làm.
Thẩm Quân bò về phía trước: "Anh tiết chế một chút, một tiếng rồi, đã làm lâu rồi.....Ưm....Ngừng đi.....Làm lâu sẽ bị liệt dương.....Ưm....A....A...."
Thẩm Quân bò về phía trước: "Anh tiết chế một chút, một tiếng rồi, đã làm lâu rồi.....Ưm....Ngừng đi.....Làm lâu sẽ bị liệt dương.....Ưm....A....A...."
Vừa nghe hai chữ liệt dương, Trạm Quang muốn chứng minh cho cô thấy thân thể thiếu niên khỏe mạnh, túm cô trở về, ở phía sau đâm vào nơi sâu nhất. Vừa làm vừa nói: "Khi nãy em nói cái gì? Hửm? Liệt dương? Em nói ai bị liệt dương? Bảo bối, để anh dạy em làm sao để nói chuyện tử tế."
"Ưm....A....A...Không có.....Trạm Quang....Tha cho em...." Thẩm Quân cả người phiếm hồng, mông bị va chạm mà đỏ ửng, thiếu chút nữa là sưng lên, trên người cô đầy dấu hôn của hắn.
"Ngoan....Thả lỏng...." Trạm Quang trong lòng sảng khoái, trên mặt đều là ý cười, bên hông giống như có gắn điện không biết mệt mỏi mà nhấp về phía trước.
"Chậm một chút....Chậm một chút....Chút nữa em còn phải trở về...."
Thẩm Quân bị làm tới nửa thân trên mất hết cảm giác. Cô thật sự hối hận vừa rồi nói năng bậy bạ với hắn. Nếu có ai đó cứu cô một lần, cô nhất định rất cảm kích.
"Bảo bối thật khó hầu hạ. Nhẹ em cũng không thích, nhanh thì em la. Rốt cuộc là em muốn anh nhanh một chút hay là chậm lại?" Trạm Quang ở bên tai cô nói những lời trần trụi thô lổ, kích thích từng tế bào trong cơ thể Thẩm Quân.
Bất quá, cô thật sự không trả lời được, xấu hổ buồn bực tên kia không biết điều chế. Nhưng mà cô im lặng lại làm hắn không vui.
"Như thế nào không trả lời anh? Em đúng là khó hầu hạ." Trạm Quang cười xấu xa, ôm chặt cô, ở dưới lại động thêm nhanh chóng, quy đầu đụng vào điểm G, sau đó cố tình đâm mạnh về phía trước.
"Như thế nào không trả lời anh? Em đúng là khó hầu hạ." Trạm Quang cười xấu xa, ôm chặt cô, ở dưới lại động thêm nhanh chóng, quy đầu đụng vào điểm G, sau đó cố tình đâm mạnh về phía trước.
Ước chừng trời cao nghe được tiếng lòng cô, điện thoại di động lúc này reo lên, Thẩm Quân giống như bừng tĩnh, cố sức quay lại nói với hắn: "Em....Để em nghe điện thoại....."
"Đang cao trào mà em bỏ anh, thật tàn nhẫn." Trạm Quang oán hận đem côn th*t ở trong vách động mà ma sát, làm nó phát ra âm thanh dâm dịch giao nhau.
"A.....Ngoan....Ông xã.....Nhẹ một chút..." Thẩm Quân chịu nhục xin khoan dung, một tiếng ông xã là hắn cả người thoải mái: "Được....Ông xã nghe theo em...."
Cô kinh ngạc không hiểu sao hắn buông tha cho mình, ai dè thanh niên kia lại đổi một tư thế khác. Đổi thành tư thế xi tiểu trẻ con, làm cô thật sự mắc cỡ muốn chết. Toàn thân dựa hẳn vào cây gậy của hắn, Thẩm Quân thật lòng khẩn trương, âm đ*o lại thêm co rút, kẹp đến hắn phát đau: "Ngoan, có thương anh cũng đừng kẹp chặt vậy, nó mà gãy là em không vui đâu. "
Trạm Quang đặt cô xuống, để cô ngồi lên đùi, côn th*t vẫn không rút ra.
"Ngoan, nghe điện thoại." Trạm Quang thở hổn hển, nâng eo cô bắt đầu động. côn th*t bị tiểu huyệt bao trọn, khoái cảm làm cả người hắn nổi da gà.
"Làm sao nghe....." Thẩm Quân rũ mắt, cả người hồng lên.
Cô thấy tên người gọi là Chu Dĩ Vi. Nghĩ nếu cô ấy biết cô đang làm cái gì, thì thật muốn tìm chỗ trốn. Sau này không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa.
"Mau nghe."
Trạm Quang thúc giục cô, quy đầu đâm sâu trướng lên cái bụng nhỏ, cả người cô cứng đờ, Thẩm Quân không tình nguyện đành cầm điện thoại lên nghe, ở bên tai, điện thoại đang bật nhưng lại không phát ra âm thanh gì.