Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 142 : Đồn đãi vớ vẩn

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Hách Đa Khánh đi tới bên cạnh Bặc Lưu Kình. Nhìn trên bàn một đống đồ ăn hỗn độn, lại nhìn Bặc Lưu Kình đang thở hổn hển một bên. Trong lòng thầm đoán, sau đó huých vô người Bạch Lưu Kình một cái khuỷu tay.



"Cái tên khốn này....." Bặc Lưu Kình tức giận mắng người, lại nhìn Đái Luật Mậu và Thẩm Quân bên kia, giọng nói đột nhiên thay đổi: "....Thật ưu tú nha...."



Hôm nay là ngày sinh nhật của trưởng quan, hắn không thể xác sanh.



Hách Đa Khánh không hiểu nhíu mày: "Cậu bệnh sao?"



Con mẹ nó, mày mới bệnh.



Bặc Lưu Kình lau khóe miệng đầy nước, cười ha hả qua chuyện: "Cậu không hiểu hài hước là gì sao. Mau mau ăn cơm."



Hách Đa Khánh không biết Bặc Lưu Kình bị bệnh gì, mà ngữ khí thân thiết vừa rồi làm hắn nổi hết da gà. Đột nhiên hắn nhìn thấy Đái Luật Mậu, lễ phép mà đứng dậy cúi chào: "Chào trưởng quan."



Đái Luật Mậu gật đầu nói: "Lo ăn đi, đừng nói nhiều."



Thực mau, hắn thu được ánh mắt giết người của Bặc Lưu Kình đối diện.



Hách Đa Khánh: Sao cậu không nói với tôi trưởng quan ở đây.



Bặc Lưu Kình: Tự đi mà nhìn coi bên kia là tình huống gì.



Hách Đa Khánh: Ai mà biết tôi cứ tưởng quần áo giống nhau thôi. Thì ra trưởng quan đang hẹn hò sao.



Bặc Lưu Kình: Ngu ngốc.



Hách Đa Khánh một bên cảm giác như hắn có điều gì giấu mình, tức giận ăn một ngụm cơm lớn.



Tình huống lúc nãy làm không khí hơi ngưng động, Hách Đa Khánh chỉ đành nhìn Thẩm Quân, sau đó nhớ tới trước đây trưởng quan từng bắt bẻ cô ấy, nên đành mở miệng nói vài lời làm hòa hoãn không khí: "Thẩm tiến sĩ, ăn cơm một mình sao?"



Mà Bặc Lưu Kình một bên ra hiệu cho hắn câm miệng, nhưng đều bị làm lơ.



"Không phải, tôi có hẹn trước." Thẩm Quân nói xong, thì quay đầu nhìn Đái Luật Mậu. Cùng hắn nói chuyện dang dở vừa rồi.



"Cho nên em trả lời thế nào?" Đái Luật Mậu gấp một miếng thịt bỏ vào chén cho cô, sau đó đột nhiên dùng vài từ ngữ mà người ngoài không hiểu nói tiếp: "Đến lúc đó dùng hoa Tulip màu đỏ được không?"




Bốn người ngồi đối mặt với nhau, cô ngồi bên cạnh Đái Luật Mậu. Đối diện là Bạch Liên Họa.



Phòng ăn không khí nhẹ nhàng, tiếng nhạc du dương, khách hàng lui tới ngẫu nhiên cũng nhìn nhìn bọn họ vài lần.



Thức ăn trên bàn toàn bộ đều là món ăn mà Bạch Liên Họa yêu thích, bề ngoài thì đẹp, nhưng số lượng lại ít vô cùng.



Không biết vô ý hay cố tình mà Đái Luật Mậu nhìn Thẩm Quân một cái, bị Giải Bàn Hạ kế bên bắt gặp. Hắn lúc này dơ ly rượu đỏ trong tay lên, kính bọn họ một cái: "Cảm ơn hai người."



Hắn hiện nay có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Liên Họa, dắt tay, ôm nhau, không sợ người khác phát hiện, cũng không sợ lời ra tiếng vào.



Thẩm Quân và Đái Luật Mậu lịch sự đáp lại, thành thật cảm động bởi chân tình của hắn dành cho Bạch Liên Họa.



Họ chỉ sợ một ngày nào đó bản thân hắn cũng lạc đường, chỉ sợ là, không thể quay lại nữa.



Bạch Liên Họa cười cười, ôn nhu chăm sóc Giải Bàn Hạ. Hình ảnh này hòa hợp, ấm áp vô cùng.



Phóng viên mai phục trong góc cũng ra sức chụp ảnh đáo để.



Lúc này, Giải Bàn Hạ lên tiếng, nhìn về phía Thẩm Quân: "Học muội, cảm ơn em, cũng chúc mừng em."



"Cảm ơn học trưởng." Thẩm Quân đáp lại.



"Anh có xem một chút tin tức trên mạng, quả thật em thông minh tài giỏi, giai ngẫu thiên thành, lại bị bọn họ viết thành trèo cao, muốn vào hào môn. Thật sự quá đáng vô cùng."



Giải Bàn Hạ đột nhiên lên tiếng khen Thẩm Quân, làm ba người bọn họ có chút kinh ngạc.



Thẩm Quân theo bản năng nhìn Bạch Liên Họa, quả nhiên cô ta có chút tức giận mà đông lạnh thần thái.



"Giai ngẫu thiên thành?" Bạch Liên Họa hơi hoài nghi, cô ta thì có gì đẹp?



Còn phía bên kia, Đái Luật Mậu đột nhiên nhéo tay Thẩm Quân một cái.



Cũng không biết là có ý gì.