Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 151 : Bí mật kinh hỉ

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Có một tin đồn lan truyền khắp cả Đế Đô dạo gần đây, thiếu tướng trẻ nhất muốn đính hôn, đối tượng là một người vô cùng bình thường.



Tin tức bát quái đương nhiên lan truyền cực nhanh, nhất là ở viện nghiên cứu, Thẩm Quân cảm giác chính mình bị trở thành con vật ở vườn bách thú. Mỗi ngày đều bị người ta nghị luận sôi nổi, ngóng trông cô sẽ làm ra điều gì trở thành trò cười cho thiên hạ, còn chế nhạo cô không biết cao thấp mà bám dính vào Đái Luật Mậu.



Quần chúng cho bản thân là rõ như ban ngày, Thẩm Quân nếu nói có gì ảnh hưởng, chính là giả.



Cô tuy là ở viện nghiên cứu chỉ tập trung làm việc, nhưng có người không ngừng khiêu khích, đâm vào người cô, còn đổ hết tài liệu của cô ra đất, làm xong còn không xin lỗi đã bỏ chạy lấy người.



Đúng là đám học sinh tiểu học ấu trĩ.



Vì không muốn ảnh hưởng tới tương lai biến động, Thẩm Quân tạm thời nhịn xuống.



Nhưng mà điều đáng nói tới hơn, không điều trà thì sẽ không bao giờ biết được, người tung tin cho Tinh Võng, không phải Bạch Liên Họa, mà là Mã Li Tô.



Bạch Liên Họa là người đứng đầu, sinh ra đã giàu có thiên kim, còn Mã Lị Tô lại có thực lực, gia cảnh không xuất sắc, cho nên tình cảnh hai người bọn họ quen biết kết giao là điều không tin được.



Nhưng thay vì tìm ra âm mưu của bọn họ, thì Thẩm Quân thích dùng Mã Lị Tô để khích tướng hơn.



"Mã Lị Tô, có bận gì không?" Thẩm Quân đi vào phòng nghiên cứu của Mã Lị Tô.



Mã Lị Tô có phần sửng sốt, đầu tiên là sợ Thẩm Quân tới hỏi tội, nhưng nhìn bề ngoài lại không giống lắm, bình ổn tâm trạng hoảng sợ, nói: "Không có, có việc gì sao?"



"Không có việc thì không thể tìm sao?" Thẩm Quân tùy ý ngồi xuống ghế.



Thẩm Quân khác thường, Mã Lị Tô càng thêm bất an: "Ha, đương nhiên là có thể, cô không phải gần đây bận việc hôn sự sao? Sao hôm nay thảnh thơi vậy." Nói đến đây, trong lòng không khỏi thêm phần ghen ghét.



"Việc đó cũng đâu vào đấy rồi, tôi tới đưa cô thiệp đính hôn. Còn có quà kỷ niệm." Thẩm Quân móc trong túi ra một tấm thiệp mời và một cái hộp nhỏ.



Mã Lị Tô tiếp nhận, hỏi: "Quà kỷ niệm sao?"



"Cái này là tôi đặc biệt chuẩn bị vì cô, độc nhất vô nhị, bởi vì tôi sẽ xin nghỉ phép nữa tháng, cho nên thời gian tới sẽ phiền cô thay tôi làm việc. Món quà này coi như là khao cô đi."



Mã Lị Tô mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc màu đen, cô thử ngửi mùi hương, kinh ngạc nói: "Hồi xuân hoàn?"



Hiện tại Yếu Dược và Hồi Xuân Hoàn cho dù sản xuất bao nhiêu cũng không đủ bán, mua lậu cũng hơn một ngàn đô Mỹ một viên, chỉ có quý tộc, hào môn mới dám dùng.



Thẩm Quân gật đầu: "Đúng vậy, tôi chỉ cho một mình cô mà thôi. Liên Họa muốn có cũng không có hàng, nhưng cô phải bảo mật nha."



"Bạch Liên Họa...Bạch tiểu thư sao?" Mã Lị Tô nghe thấy cái tên mà cô ta vô cùng muốn nịnh bợ thân cận, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm.




Đái Luật Mậu này đúng là có mắt như mù.



"Sao vậy?" Thẩm Quân hỏi.



"Thời gian tới rồi, hai người mau ra ngoài." Lữ Xá Tiêu hôm nay là phù dâu chính.



"Được rồi, cảm ơn cậu." Thẩm Quân nói xong, Lữ Xá Tiêu đã đi ra cửa, cô vội vàng nói tiếp: "Khoan đã, Xá Xá, cậu giúp mình kêu Liên Họa đi, cậu ấy ở cách vách. Mới vừa rồi còn nói không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi. Cậu đi xem cậu ấy đi."



Lữ Xá Tiêu theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, ở đây không ít người đang đứng trên hành lang, Bạch Liên Họa cho dù muốn xuống tay với cô cũng không thể.



"Được." Cuối cùng, cô đành thử một lần.



"Làm phiền cậu."



Bên trong phòng nghỉ khôi phục trạng thái yên tĩnh, Thẩm Quân mới tháo mắt kính xuống, nhìn người đằng sau mà cười xấu xa.



"Làm chuyện xấu còn cười cao hứng như vậy." Đái Luật Mậu nhìn cô. Dễ dàng nhận ra nụ cười kia có bao nhiêu "hảo ý".



Thẩm Quân ngồi trên người hắn cọ cọ, ra vẻ thần bí: "Thực mau sẽ có trò hay, nhưng mà trước khi ra ngoài anh làm tiểu gia hỏa này mềm xuống đi." Cái này gọi là đại gia hỏa hay tiểu gia hỏa cũng không biết nữa.



"Muốn cho nó xuống, em còn cọ qua cọ lại, cọ nữa thì nó sẽ trực tiếp đi vào."



Đái Luật Mậu ở trước mặt Thẩm Quân không hề ngại ngùng mà nói ra những lời thô tục, nơi nào còn bộ dạng thiếu tướng cấm dục ngày thường đâu.



"Aaaaaaaa...."



Trên hành lang đột nhiên vang lên âm thanh thét chói tai, đánh vỡ một cảnh tình cảm ngọt ngào bên trong.



"Xem ra tới lúc rồi, đi thôi, chúng ta lên sân khấu." Thẩm Quân đứng lên, vuốt thẳng lễ phục lại cho hắn, lần này, cô không mang theo mắt kính.



"Tuân lệnh, trưởng quan." Đái Luật Mậu đi theo, cánh tay hơi mở, Thẩm Quân tự nhiên mà câu lấy.



Hai người bước đi vững vàng, không có chút nóng nảy.



Xứng đôi vừa lứa.



Ra khỏi cửa, đám đông tập trung bên ngoài, khách khứa nghe được âm thanh cũng chạy tới, sau đó hội tụ lại một đống, đèn flash của phóng viên cũng không ngừng lập lòe, tin tức cực cực nóng cũng đồng thời phát ra.