Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 161 : Lửa tình thiêu đốt (h)

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Trong phòng, Thẩm Ảm đang nỗ lực cày cấy, không hay biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.



"Đúng là cái miệng nhỏ dâm đãng, như vậy kẹp chặt, lại nói không cần, tiếp tục kẹp chặt, dâm đãng." Thẩm Ảm mới vừa nói xong, cái huyệt đáng ghét kia lại kẹp chặt hắn, nam nhân lần đầu ai nấy đều như nhau, tức khắc phát ngốc.



Ngày thường nghe Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh thổi phồng năng lực chuyện kia của bọn họ cũng ít nhất là nửa canh giờ, làm phu nhân bọn họ nức nở xin tha, lúc này, Thẩm Ảm đường đường là tướng quân, vẫn nên làm một tấm gương tốt. Ít nhất cũng phải hơn một canh giờ.



Nhưng trước mắt, cái gì mà Trần Hồ cùng Đinh Hoà Tỉnh chứ, còn đâu mặt mũi tướng sĩ nữa, thật mất mặt đến cực điểm. Thẩm Quân đột nhiên trở thành công cụ trả thù của hắn, nếu như không phải tiểu dâm phụ này quá mức dâm đãng, làm sao hắn nhanh như vậy đã bắn ra.



"Ân...Từ bỏ..." Trong thời gian nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục tinh lực, Thẩm Quân nữa người dưới không còn cảm giác, sợ lại chọc đến hắn, nàng thật sự có ý bỏ chạy, nhưng...Làm sao trốn được đây?



"A a...Quá lớn...Từ bỏ...Ô ô...Đau quá....Nhẹ một chút..."



Thời khắc nam nhân kia tiếng vào, Thẩm Quân thật sự mất đi năng lực, lung tung nói nhiều lời, đôi tay cố đẩy hắn, nhưng không thể tiếp thu được cự vật đáng sợ kia.



Thẩm Ảm biết bản thân có chút khác hẳn với người thường, tự hào là một chuyện, nhưng vẫn muốn vận dụng nó lại là chuyện khác.



Thủ hạ của hắn có một người tên là Đinh Đại Nhật, tự xưng bản thân là cự căn hán tử. Ngày thường hay đi tìm cô nương ở trong xóm chơi đùa phong lưu, theo như hắn nói, hắn chỉ cần cởi quần, không cô nương nào nhịn xuống được tiếng thét, thậm chí những cô nương bách chiến bách thắng ở Tuý Xuân Lâu cũng không chịu nổi được dũng mãnh của hắn.



Thẩm Ảm có ý nhìn trộm, kết luận là: Đinh Đại Nhật dương căn chính xác là to lớn, nhưng so với hắn còn kém một phần.



Vì bất truyền, trong lời đồn Vân Huy tướng quân có nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, Thẩm Ảm bình thường đều dùng năm ngón tay thay thế cô nương tự cấp tự túc, cuộc sống đúng là khổ không nói nổi.



Bình thường Hoàng Thượng luôn tìm cách đem vài nữ nhân đính hôn cho hắn, vì vài lý do nào đó cuối cùng người nào có ý, đều sẽ trở thành nghịch thần, bị lưu đày xử lý. Việc kết hôn bỗng nhiên trở thành phế tải, cứ như vậy năm lần bảy lượt...



Toàn bộ Đường Quốc đều truyền nhau, tin đồn đính hôn của Vân Huy tướng quân, nếu có ý đồ muốn gả con gái, gia cảnh sẽ tự nhiên nảy ra biến cô, rơi vào cảnh biếm quan xét nhà, chết không được tử tế, cứ thế mà Thẩm Ảm bị đông đảo khuê tú tránh như tránh tà, e sợ không kịp.
Thẩm Ảm đi về phía Thẩm Quân, nàng vẫn rũ mắt, bộ dạng thoi thóp thở, mềm mại không xương, hắn ước chừng động lòng trắc ẩn: "Thôi, ngươi cũng là lần đầu, cho ngươi nằm trên giường."



...Xong việc rồi đem giường chiếu bỏ đi cũng không muộn...



Đem Thẩm Quân ôm lên giường xong, Thẩm Ảm đi đến bên cửa, quát ra bên ngoài: "Đinh Hoà Tỉnh, đi lấy nước tới đây. Lập tức."



"Tuân mệnh." Đinh Hoà Tỉnh bên ngoài đáp lại.



Tưởng tượng có người ngồi ở góc tường nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà lòng dạ như thế nào cũng không thể không thuận theo được. Thẩm Ảm đen mặt, thiếu chút nữa phát tác, lúc này, Thẩm Quân nằm trên giường nhỏ giọng: "Khó chịu...Ta thật khó chịu...Nước...Nước..."



Kiềm chế bực bội, Thẩm Ảm tức giận: "Thành thật một chút, sắp có rồi, đừng làm ra vẻ."



Đinh Hoà Tỉnh lấy nước tới, bị Thẩm Ảm lấy tay ngăn ở bên ngoài, đưa bàn tay ra tiếp đồ vật, sau đó xoay người nhìn Thẩm Quân nói: "Nước tới."



Thẩm Quân làm gì còn sức mà tiếp nước, cả người đều lưu lại vệt xanh tím vệt đỏ quá phận, nơi riêng tư còn có tơ móc nhắc nhở Thẩm Ảm bản thân hắn vừa rồi có bao nhiêu cầm thú.



Thẩm Ảm nhéo tay, uống một ngụm nước, cúi đầu nhắm ngay khẽ môi Thẩm Quân, đem nước vận vào, trong quá trình đầu lưỡi không tự chủ được dạo một vòng, ở khoang miệng nhỏ hẹp quấy lấy.



"Ân...Ngô..." Mơ mơ màng màng, Thẩm Quân thân thể phản xạ có điều kiện cự tuyệt dị vật trong miệng. Nhưng mà vô luận thế nào cái kia vẫn bá đạo ở trong miệng nàng hoành nhảy, không chịu rời đi.



"Tiểu cữu...Cứu ta...Tiểu cữu..."



Nghe vậy, Thẩm Ảm đột nhiên trầm mặt, hết sức khó coi.