Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 167 :

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Xiêm y Thẩm Quân mặc kích cỡ hoàn toàn không hợp với thân thể, lúc này, nàng bước vào sảnh chính, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.



Thẩm Ảm nhìn thấy nàng ăn mặc chẳng ra làm sao, cũng hơi ngại ngùng.



Trần Hồ, Đinh Hoà Tỉnh và Lâm Nguyên đều chú ý đến Thẩm Quân, thế nhưng nàng có thể mặc xiêm y của Thẩm Ảm. Không nói kích cỡ không phù hợp thân thể, trên người nàng là quần áo Thẩm Ảm, điều này thôi cũng là mọi người giật mình.



Ngày thường, nếu có người không cẩn thận là dơ quần áo của tướng quân, kết quả chính là bị hắn huấn luyện đến đáng sợ.



Quần áo của tướng quân chỉ có tướng quân có quyền chạm vào, cho dù dơ cũng phải chính hắn làm dơ.



Nữ tử này đúng là không hề đơn giản.



Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh không biết nội tình, lập tức đem Thẩm Quân quy định thành nhân vật hồ ly tinh.



"Lão Đinh, buổi chiều mời nương tử tới đây một chuyến, mang Thẩm Quân ra ngoài mua xiêm y, tiền cứ lấy từ trướng thượng ở phủ tướng quân." Thẩm Ảm nói.



Đinh Hoà Tỉnh nghe nói muốn gặp nương tử hắn, lập tức muốn cự tuyệt, nhưng hình như Thẩm Ảm đoán được ý hắn, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, Đinh Hoà Tỉnh đành phải căng da đầu đáp ứng: "Thuộc hạ tuân mệnh."



Thẩm Quân lần thứ hai nhìn thấy Đinh Hoà Tỉnh, đã không còn cảm giác hoảng sợ như lần đầu, nhìn hắn biểu tình có vẻ rối rắm. Nàng chỉ cảm thấy mạc danh hỉ cảm.



Nàng có thể ở cùng với Thẩm Ảm, cũng là do Đinh Hoà Tỉnh này một tay kế hoạch, cũng may là nàng may mắn có thể tới đúng lúc, nếu không Thẩm Ảm gặp phải Liên Thanh kia, nàng sợ là kế hoạch rời khỏi quỹ đạo, có thay cũng vô ích, mọi thứ hết thảy đều hoàn toàn không giống nhau.



"Làm phiền Đinh phu nhân." Thẩm Quân bên ngoài tuy cười nói một câu cảm tạ với Đinh Hoà Tỉnh, nhưng trong lòng thì không. Nàng nhất định phải cho hắn một phần đại lễ.



Đinh Hoà Tĩnh còn ngu ngơ không hề biết trước bão táp thường sóng yên biển lặng, còn cười ha hả vuốt đầu, nói chuyện cũng thập phần đắc ý: "Nên vậy, nên vậy..."



Về đêm, Đinh Hoà Tỉnh khó tránh cùng với Trần Hồ đi ra ngoài uống rượu huyên thuyên. Nội tâm vô cùng tò mò, không biết Thẩm Quân và nương tử hắn đang hàn huyên cái gì, uống xong một vò rượu, Đinh phu nhân rốt cuộc cũng về đến nhà.



"Ai, Tuệ Mai, nàng về rồi sao."



Đinh Hoà Tỉnh tung ta tung tăng đi ra đón tiếp, không ngờ hắn tươi cười chưa kịp trao đã vội méo mặt, Đinh phu nhân lập tức động thủ.



"Tốt lắm tốt lắm, Đinh Hoà Tỉnh nhà ngươi." Đinh phu nhân hung hăng túm lấy lỗ tai hắn, cắn vào.



Đinh Hoà Tỉnh đau đớn giống như bị thọt tiết mà tru lên.



"Mỗi ngày ngươi nói đi đến chỗ tướng quân để thương nghị quân vụ, nguyên lai đều chạy đến Tuý Xuân Lâu. Ngươi được lắm. Ta không cho ngươi biết lễ độ, ngươi còn tưởng ta sẽ không bao giờ biết, có phải hay không."



"Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi." Đinh Hoà Tỉnh lỗ tai bị túm đến đỏ rực, đau đớn nhe răng trợn mắt.
Thẩm Ảm đi qua đi lại hai người bọn họ: "Ai chuẩn cho các ngươi tiến vào phòng của nàng? Ta cho các ngươi bảo hộ nàng? Không cho các ngươi nhìn lén nàng nghỉ ngơi."



Ám Một, Ám Tam liền sửng sốt.



Thẩm Ảm đi lại gần bọn họ, cường điệu một câu "bảo vệ".



Điều này làm bọn họ sửng sốt, đột nhiên bị răn dạy, có khổ cũng không nói nên lời.



"Phu nhân về sau nghỉ ngơi, các ngươi không thể ở trong phòng nàng, hiểu chưa?"



"Dạ."



Từ đó về sau, Ám Một và Ám Tam trở thành khách quen của nóc nhà.



Tuy rằng không còn ở trên xà nhà nữa, nhưng Thẩm Ảm tới bao lâu, đi bao lâu, bọn họ vẫn chắc chắn biết được.



Thẩm Ảm ở trước mặt bọn họ xưng Thẩm Quân là phu nhân, nhưng bình thường đều dùng xưng hô cậu cháu, mối quan hệ rối tung rối mù này làm hai người họ vô pháp xác nhận thân phận rõ ràng của Thẩm Quân, sau một hồi suy nghĩ, bọn họ nhất quyết cùng nhau gọi Thẩm Quân là "Tiểu thư phu nhân".



Làm Ám vệ thông thường nhạt nhẽo, đề tài duy nhất của Ám Một và Ám Tam chính là về Thẩm Ảm và Thẩm Quân.



Ám Một nằm ngửa trên nóc nhà, giật giật lỗ tai, đôi mắt chưa mở đã nói với Ám Tam: "Tướng quân tới."



"Tướng quân lại tới thăm tiểu thư phu nhân." Ám Tam nhìn hắn, sau đó vô lực nhìn trời.



"Tiểu thư phu nhân hôm qua ngủ muộn, tướng quân hôm nay có thể nhìn lâu một chút." Ám Một nói.



"Ừm." Ám Tam phụ hoạ.



Một lát sau, Ám Một và Ám Tam đột nhiên nhìn nhau.



"Nằm xuống?"



"Nằm xuống."



"Chúng ta vẫn là cứ tiếp tục nằm đi."



"Ta cũng có ý này."