Sắc Lang Phụ Thân

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:57 19/04/20


Đưa Thiên Thiên trở về phòng, vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo không chút tì vết, Thiên Vũ không tự chủ cắn một cái vào đôi má phúng phính hồng hồng. Thật sự là đáng yêu a!



Tuy đối với Thiên Thiên hắn không thể gọi là thật tâm thật dạ nhưng thiên vị người này hơn những người khác thì là điều không thể tránh khỏi nha. Thiên Thiên ngây thơ, hay nổi giận, thích mắng chửi nhưng ngược lại tâm địa rất thiện lương, dù không nói ra nhưng Thiên Thiên rất hay quan tâm người khác, thậm chí là giúp đỡ hết lòng, là một con người không khỏi làm cho người ta cảm mến, mặc dù…ừm, miệng mồm có hơi khó nghe một chút!



Sắp xếp thoả đáng cho Thiên Thiên xong, hắn mới ly khai tìm đến món đồ chơi mới của hắn.



Nhớ lại thân thể nhỏ nhắn, khuôn mặt phiếm hồng trắng bệch đi vì đau đớn, hắn bất giác cười khẽ…



Kể ra thì mình cũng thú tính thật!



(yeah!! Đây là câu nói hay nhất trong ngày, các nàng cho một tràng pháo tay ủng hộ Vũ ca nhé!!)



A, còn một đặc điểm nữa mà bây giờ hắn mới nhớ ra, tính cách độc mồm độc miệng của Thiên Ngọc cũng không khác Thiên Thiên là bao, lần đầu gặp mặt không phải nó đã phán một câu xanh rờn “Nhất định ta sẽ lôi các ngươi xuống mồ cùng nhau nằm chung cho vui, chắc sẽ ấm lắm ~ ” hay sao!



Chà, không nghĩ đến hai thúc cháu bọn họ lại có nhiều điểm tương đồng như vậy. Khuôn mặt hao hao nè, tính cách giống giống nè, còn có… độ chặt và ấm cũng không khác biệt nhiều lắm, quả là huyết nhục tương liên mà, ha ha… (edit câu này làm ta muốn sặc cả cơm!!)



Trở về phòng, điều làm hắn ngạc nhiên nhất không phải là căn phòng trống trơn mà là một câu hỏi của bản thân không khỏi làm hắn ngớ người : “nó còn đủ sức để duy chuyển nổi sao?!!”




“Ahhh!”



Y hét lên hoảng loạn khi phát hiện cơ thể mình đột nhiên bị nhấc bổng lên cao. Y theo bản năng muốn vùng vẫy chạy trốn nhưng bị ánh mắt băng lãnh của Thiên Vũ làm cho sợ đến cứng người, rốt cuộc điều duy nhất y có thể làm là cắn răng trừng mắt nhìn hắn.



Có thể trong mắt người khác hành động này là cực kỳ dũng cảm, nhưng đối với Thiên Vũ, dũng cảm mà lại run rẩy kịch liệt như vậy sao? Thật là buồn cười!



“Nhóc, nếu ngươi không muốn ta ăn ngươi ngay lập tức thì nhắm mắt lại đi, nếu không…”



Thiên Vũ chưa dứt lời thì Thiên Ngọc đã nhắm tịt mắt lại, trong suy nghĩ ngây thơ của y thì lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, hắn đã làm y đau như vậy, lại làm y chảy máu rất nhiều thì việc hắn ăn y chỉ là chuyện vô cùng đơn giản tuyệt đối không phải là nói đùa!



Thiên Vũ thấy thế không nhịn nổi bèn bật cười sằng sặc, ôi trời, trên đời này hắn đảm bảo không ai dễ bảo hơn Thiên Ngọc, vừa nói là làm liền, chẳng những thế còn dùng tay che mắt lại, quả thực là… đáng yêu nha!!



“Lâm Nghi, phiền nàng giúp ta chẩn bị một phần ăn mang đến phòng của ta, được chứ?”



Hắn liếc nhìn nàng một cái, cũng chẳng chờ nàng trả lời có được hay không thì hắn đã ôm Thiên Ngọc đi mất, bỏ lại một mình nhị phu nhân đang giận đến tím người : “Nghiệt chủng! Đáng lý ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới phải! hừ, đồ súc sinh!”