Sắc Vi Vương Tử

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Mạnh Niệm Kì không thể hít thở, không thể tự hỏi. Cả người cậu giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể di chuyển tí nào. Tuy rằng biết sớm hay muộn cũng phải đối mặt, nhưng khi thực sự đối mặt với người này, não Mạnh Niệm Kì vẫn là trống rỗng, không biết như thế nào cho phải.



Phí Tử Ngang từ từ đi đến trước mặt thiếu niên đã hóa đá, giơ tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt cậu, dịu dàng nói, “Tiểu Kì của tôi lớn rồi…”



Hai người bốn mắt cùng chạm, những cảnh của quá khứ như đèn kéo quân xẹt qua trước mắt…



Lúc ba tuổi cùng nhau nghịch bùn.



Khi năm tuổi cùng nhau trèo cây.



Lúc bảy tuổi cùng nhau bơi lội.



Khi chín tuổi cùng nhau luyện kiếm gỗ.



Người con trai này, từng là toàn bộ sinh mạng của cậu.



Nếu năm mười hai tuổi ấy không xảy ra sự việc kinh khủng kia, hai người hẳn là còn có thể có thêm nhiều hồi ức tốt đẹp.



Nhưng hiện giờ…



Mạnh Niệm Kì lòng đau xót, hất mạnh tay hắn ra…



“Bạn Phí, xin cậu tự trọng.”



“Bạn Phí?” Phí Tử Ngang cười khổ một chút, “Tiểu Kì trước kia không gọi tôi như vậy.”



“Thế phải gọi cậu là gì? Thiếu gia à? Thực xin lỗi, từ sau khi mẹ con chúng tôi rời khỏi nhà cậu, cậu không còn là thiếu gia của tôi nữa rồi.”



“Tôi lúc nào muốn cậu gọi tôi thiếu gia? Ngoại trừ ở trước mặt người khác, cậu đều gọi riêng tôi là…”



“Đừng nói! Chuyện trước kia tôi cái gì cũng không nhớ!” Mạnh Niệm Kì cắt ngang lời hắn, lách qua hắn đi vào trong phòng.



Phí Tử Ngang thở dài, chưa từ bỏ ý định mà theo sát phía sau cậu, “Cậu vẫn giống hồi nhỏ, rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy, chính là lại thích mạnh miệng.”



“Im đi! Im đi! Không cho cậu nhắc lại chuyện trước kia!” Mạnh Niệm Kì đột nhiên rống to một tiếng, ném mạnh túi sách xuống đất!



Thiếu niên từ trước đến nay bình tĩnh kìm chế kích động đến hốc mắt ửng đỏ, cả người run rẩy.



Nếu để học sinh Cao trung Thượng Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của anh Cả bọn họ, khẳng định sẽ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.



Nhưng kì thật đây mới là dáng vẻ vốn có của cậu.



Chính là từ sau khi phát sinh sự việc kia năm mười hai tuổi, cậu không cho phép bản thân dễ dàng biểu lộ tình cảm nữa.



“Được được, Tiểu Kì cậu đừng giận. Tôi không nhắc đến là được.” Phí Tử Ngang dịu dàng nói.



Hắn giống như trước đây vỗ về cậu, đưa thiếu niên kéo vào lòng, hôn lên cái nốt ruồi nhỏ giấu sau vành tóc trên trán.



Mạnh Niệm Kì cả người run lên.



Động tác quen thuộc này của thiếu niên giống như có chứa ma lực, quả thực khiến cậu bình tĩnh lại.



Hai người lẳng lặng ôm nhau.



Giống như thời gian đảo ngược, quay về quá khứ…



Rõ ràng là con của hầu nữ, lại luôn tùy hứng nghịch ngợm nóng nảy.



Mà thiếu gia tính tình tốt lại luôn  cưng chiều vô điều kiện với nhóc con nhỏ hơn mình mấy tháng.



Từ kí ức trước giờ cậu có, hai người luôn như hình với bóng cùng nhau lớn lên.



Có cái gì ăn ngon chơi vui, thiếu gia tuyệt đối sẽ không keo kiệt mà chia cho cậu.



“Tiểu Kì, cậu không biết tôi nhớ cậu bao nhiêu…”



Thiếu niên ghé vào tai cậu nói nhỏ khiến cho Mạnh Niệm Kì đột nhiên bừng tỉnh!



Không được! Mạnh Niệm Kì! Mày không thể không chí khí như vậy! Mày đã quên lời thề mày đã nói sao? Từ ngày rời khỏi nhà lớn Phí gia trở đi, mày cùng bọn họ liền không còn bất luận quan hệ gì!



Mạnh Niệm Kì cắn răng một cái, một tay đẩy mạnh hắn ra!


“Tống Tiệp, bạn đừng nói bậy.” Vưu Thiếu Vân trên mặt hơi đỏ.



“Tống Tiệp không nói bậy a, anh Hai vừa tới, chị dâu lập tức mặt mày hớn hở, khẩn cấp chạy qua.” Duẫn Thiên Kì cũng ồn ào theo.



“Anh Phí, anh còn không quản bọn họ.” Vưu Thiếu Vân hờn dỗi nhìn Phí Tử Ngang.



“Các em đừng quậy nữa. Thiếu Vân, em ngồi a.”



Vưu Thiếu Vân cười giòn mà ngồi xuống, sùng bái nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.



Vưu gia cùng Phí gia có làm ăn qua lại, cha mẹ hai nhà thường vô tình hữu ý mà bóng gió cho hai người giao du.



Vưu Thiếu Vân mới mười bảy, chính là lúc có mối tình đầu.



Đối mặt Phí Tử Ngang như Vương tử đến từ cổ tích như vậy, tự nhiên là lòng tràn nguyện ý.



“Anh Phí, anh lần này sao đến Paris lâu vậy?”



“Bà nội người không thoải mái, anh liền ở lại chăm bà.”



Vưu Thiếu Vân biết bà nội Phí Tử Ngang là người Pháp, vẫn thường ở Paris. Hắn hàng năm nghỉ hè sẽ gặp bà.



“Anh Phí thực sự là hiếu thuận.”



Duẫn Thiên Kì ở một bên cổ vũ. “Đúng vậy, chị dâu cần phải túm cho chắc, Vương tử bọn em là người đàn ông tốt cầm đèn lồng theo cũng không tìm thấy đó!”



“Ha ha… Cười chết người đi được!” Lôi Kình ở một bên đột nhiên cười ha hả. “Tôi thấy là cầm đèn lồng theo cũng không tìm thấy được người đàn ông “nhỏ” chứ!”



“Mi há mõm gấu nói bậy bạ gì đó?” Duẫn Thiên Kì nóng này mà hung hăng vỗ bàn, thở phì phì mà nhảy dựng lên.



“Cậu chửi ai là gấu?” Lôi Kìnhcũng nhảy dựng lên!



“Là chửi mi!” Duẫn Thiên Kì không cam lòng tỏ ra yếu kém mà trừng cậu ta.



Vóc người Duẫn Thiên Kì nhỏ nhắn xinh xắn, đứng bên người Lôi Kình như ngọn núi nhỏ quả thực là một giời một vực, nhưng khí thế kiêu ngạo lại tuyệt không thua cậu ta. Hai người đối chọi gay gắt, có qua có lại, nhìn nhau nồng nhiệt.



Khi Mạnh Niệm Kì nhướn mày, chuẩn bị ngăn cản thì…



Xoảng…



Một quả bóng chày đột nhiên từ sân tập bay tới, đập vỡ cửa kính, phi thẳng về phía Vưu Thiếu Vân…



“Cẩn thận!” Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Mạnh Niệm Kì đột nhiên nhào ra sau, một tay đẩy cô ra…



“A a a…”



Sự tình xảy ra quá mức đột ngột, ở trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Phí Tử Ngang chỉ kịp thấy bóng dáng thiếu niên trong thủy tinh vỡ tung bay đầy trời, nhào lên…



Vưu Thiếu Vân được “anh hùng cứu mỹ nhân” lông tóc vô thương.



Nhưng cô còn chưa bình tĩnh khỏi cơn hoảng hốt lại tinh mắt phát hiện, trên chân tay thiếu niên cứu cô đều bị thuỷ tinh cứa rách toé máu.



“Trời ạ anh bị thương! Em cùng anh qua phòng y tế.” Vưu Thiếu Vân sốt ruột nói.



Mạnh Niệm Kì lắc đầu. “Không cần, một chút thương nhỏ mà thôi.”



“Thế nhưng anh rõ ràng chảy máu rồi, em giúp anh đi…”



“Tôi tự xử lý được.”



Ngay lúc Mạnh Niệm Kì đang chối từ thì, đột nhiên từ phía sau bị người tóm ngang ôm lấy!



“Ít lải nhải!” Phí Tử Ngang cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm thiếu niên đi mất.



Trong nhà ăn đột nhiên một khoảng tĩnh mịch.



Mọi người ai cũng mắt chữ A mồm chữ O.



Vương tử không có đi cứu Công chúa, lại cứu đối thủ một mất một còn của mình?



Đây là đang diễn ra cái gì cùng cái gì a?