Sắc Vi Vương Tử

Chương 4 :

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Ánh mặt trời vô cùng sáng lạn.



Lòng thiếu niên cũng vô cùng suy sụp.



Nghĩ đến hành vi hoang đường tối qua, Mạnh Niệm Kì liền muốn đụng vào tường cho rồi!



Mình có phải điên rồi không? Mình như nào lại để hắn làm ra hành vi mất thể diện với mình như vậy!



Lại… Lại bắn tinh trong tay hắn?



A a a! Để tôi chết đi!



Mạnh Niệm Kì thật sự không dám đối mặt Phí Tử Ngang, sáng sớm liền trốn chạy, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đi thẳng đến phòng học.



Hô… Như vậy là được rồi. Ít nhất ban ngày không cần nhìn thấy kẻ kia, có chuyện gì chờ buổi tối giải quyết đi.



Mạnh Niệm Kì đem túi sách thả xuống, ở chỗ ngồi hàng cuối cùng ngồi xuống, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.



May mắn cậu cùng Phí Tử Ngang không cùng lớp, nếu không thì cậu chỗ nào cũng phải nhìn thấy hắn, vậy cậu tuyệt đối sẽ phát điên.



Không được, xem ra vẫn là đi nhờ vả phó hiệu trưởng một chút, xem có thể giúp mình đổi kí túc hay không, cậu không thể tiếp tục ở cùng “phần tử khủng bố” kia được.



Nguy hiểm, rất nguy hiểm!



Reng~ Reng~



Tiếng chuông vào học vang lên.



Sáng nay là họp lớp, cô giáo Vương của Mạnh Niệm Kì vừa đi vào, liền lộ ra một vẻ mặt tươi cười bất ngờ.



Cô Vương là một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi, bình thường luôn làm vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng. Như thế nào hôm nay lại cười như hoa thế kia?



“Hi, cô Vương nhất định tối qua được chồng cô tiêm thuốc bổ cho rùi!”



“Nhất định là thế, bằng không làm nào lại cười như mê gái thế kia?”



“Chồng cô ấy nếu mỗi ngày đều cố gắng như vậy, ngày nào chúng ta cũng ổn rồi.”



Mấy bạn nam ở dưới líu ríu bàn luận.



“Các em xin yên lặng!” Cô Vương gõ gõ bàn, tươi cười đầy mặt mà nói.



“Hôm nay cô vô cùng vinh hạnh giới thiệu với các em một bạn học mới vào lớp chúng ta, thành tích của em ấy chẳng những xuất sắc, đạo đức lại hơn người, có thành tích cao, chọn trong một vạn học sinh tốt, lại từng vinh quang giành được…”



Nghe cô Vương lưu loát nói một tràng, tất cả học sinh đều bắt đầu thì thầm với nhau.



“Oa, là người nổi tiếng nào a? Lại có thể khiến cô Vương mắt mọc trên đỉnh đầu thành ra như vậy?”



“Đúng thế, hơn nữa sao khai giảng một tháng rồi mới đi học?”



“Gì? Chẳng lẽ là Tường vy Vương tử?”



“Không có khả năng đâu! Vương tử luôn cũng lớp với Tống Tiệp cùng Duẫn Thiên Kì, như thế nào có thể đến lớp chúng ta?”



“Đúng thế, nói cũng đúng. Thật đáng tiếc quá, nếu Vương tử có thể học cùng chúng ta, những người khác nhất định hâm mộ chúng ta chết mất!”



Mọi người bàn luận sôi nổi, Mạnh Niệm Kì lại đang đắm chìm trong “ác mộng” tối qua, căn bản không chú ý cô cùng các bạn đang nói cái gì.



“Được rồi, cô biết các em nhất định sốt ruột muốn gặp bạn học mới, vậy chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bạn nào~” Cô Vương hưng phấn không ngừng vỗ tay.



Một mỹ nam như hoa chết người không đền mạng nhanh nhẹn đi vào phòng…



“Các bạn xin chỉ giáo thêm.”



Phí Tử Ngang vừa hiện thân, cả phòng nhất thời như nổ tung!




“Nói láo! Vưu Thiếu Vân chỉ là đến bày tỏ lòng biết ơn mà thôi, ai sẽ coi trọng đám nhà quê Thượng Lạc bọn mi chứ?”



“Đúng, bọn mi cũng xứng? Ngay cả xách giày cho hoa khôi của bọn này còn không xứng!”



“Mi nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa!”



“Có nói một trăm lần nữa cũng dám!”



Đội ngũ hai bên ồn đến túi bụi, mắt thấy sẽ bùng nổ một cuộc đại chiến!



“Toàn bộ câm cho tôi!” Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì trăm miệng một lời!



Có lệnh của anh lớn, học sinh hai bên mới tức giận bất bình mà câm miệng.



Mạnh Niệm Kì thản nhiên nói, “Giữa trưa không muốn ăn cơm thì đi dọn WC.”



Phí Tử Ngang cũng cười nói, “Đúng, nếu mọi người tinh lực dư thừa như vậy, vườn hoa sau núi cũng có thể qua giúp làm cỏ.



“Ôi chao! Đói chết! Chúng ta nhanh đí ăn đi!”



“Đúng, đói chết! Đói chết! Đi mau a!”



Mọi người vừa nghe lập tức chuồn mất!



Phí Tử Ngang thấy phòng học không người, lớn gan đưa tay kéo tay Mạnh Niệm Kì.



“Cậu làm gì? Mau buông tay!” Mạnh Niệm Kì căng thằng nói.



“Theo tôi đến sau núi.”



“Đến sau núi làm gì?”



“Ăn cơm a.”



“Ăn cỏ á! Phía sau núi không có nhà ăn, ăn cơm cái gì?”



“Cậu đi theo tôi chẳng phải sẽ biết?”



“Không đi!”



“Không phải do cậu. Xem cậu là muốn tự theo tôi, hay là muốn tôi như ngày đó dùng kiểu bế công chúa?”



“Phí Tử Ngang!”



“Tự quyết đi.” Phí Tử Ngang cười tủm tỉm nhìn câu.



“Cậu… Cậu là đồ vô lại!”



“Tôi tối qua vô lại chính là làm cho cậu thích đến xiêu vẹo đó.” Phí Tử Ngang cười xấu xa.



Mạnh Niệm Kì mặt đỏ như lửa: “Không được nhắc lại chuyện tối qua!”



“Được, được, tôi không đề cập nữa, nhưng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Tôi không đề cập tới, tôi làm luôn. Phí Tử Ngang âm thầm le lưỡi.



“Tiểu Kì, theo tôi đi.”



“Không được! Hai chúng ta cùng đi, đồn đại còn không bay đầy trời? Cậu đi trước đi, tôi theo ra sau.” Mạnh Niệm Kì mới không mong trở thành đối tượng cho mọi người bình loạn.



“Được, vậy cậu đi đến dưới cây đại thụ sau núi nhé, tôi ở đó chờ cậu. Không gặp không về!”



***



“Mạnh không rời Tiêu( Tiêu không rời Mạnh): đây là  Mạnh Lương và Tiêu Tán trong “Dương gia tướng”, họ là anh em kết nghĩa, là đại tướng dưới quyền của Dương Diên Chiêu- Dương Lục Lang, luôn như bóng như hình, sau câu này chỉ hai người quan hệ rất mật thiết, sâu đậm*chống cằm* nghe sặc mùi đam mỹ nhỉ:)))