Sách Đạn Tinh Anh

Chương 18 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Tiến sĩ Grey nhấp hé miệng, "Cậu cảm thấy không giống như hắn chỉ xúc động nhất thời."



"Đúng vậy, tôi không có cách nào ở lại chung một tiểu đội cùng người có ý đồ ... với mình, tôi sợ có một ngày nào đó, trong cơn xúc động, tôi sẽ muốn nhìn thấy hắn bị bom nổ chết, hoặc là....... Dù sao tôi cũng không chịu được."



"Sean, trong thời gian ở trong quân doanh cậu có đối tượng để “tình dục ảo” hay không?"



"Cái gì?" Sean không rõ vì sao Grey phải hỏi vấn đề này.



"Trả lời tôi, Sean. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi sẽ không hỏi cậu những chuyện không cần thiết."



"Có. Angelina Jolie.......... Cô ấy thực gợi cảm."



"Được rồi, cậu sẽ nghĩ đến cô ấy trong khi “nghịch súng”, nếu cô ấy đứng trước mặt cậu, cậu cũng sẽ muốn hôn và ôm cô ấy, nhưng cậu sẽ thực sự quan hệ tình dục với cô ấy sao?" Grey nghiêng đầu, dùng ánh mắt chăm chú tận lực khiến cho mình có vẻ đang vô cùng nghiêm túc.



"Đương nhiên sẽ không."



"Cũng vậy, Hawkins xem cậu như đối tượng ảo tưởng tình dục, vậy có nghĩa là hắn nhất định sẽ bắt buộc cậu cùng hắn làm tình hay sao?"



Sean ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu. Anh nhớ tới dù vào lúc mình uống phải thuốc kích dục, Hawkins cũng chỉ hôn môi cộng thêm hai người cọ cùng một chỗ “chơi súng”, những chuyện quá đáng hơn hắn quả thật không làm.



"Lại giả dụ, nếu Hawkins thật sự thích đàn ông... Được rồi, hắn thích cậu, sau đó muốn hôn cậu, ôm cậu, thậm chí cùng cậu ân ái là dơ bẩn, là chuyện đáng xấu hổ hay sao?"



"Đương nhiên không phải." Sean trả lời rồi lại cảm thấy có chút gì là lạ, giống như hết thảy những chuyện này đều là chính anh không đúng. (Hài tử tội nghiệp, con đã bị tên cáo già này quay mòng mòng rồi! TT^TT)



"Hawkins là tổ trưởng của cậu, cũng là người tiếp cận với nguy hiểm nhiều nhất trong số các cậu, nếu nói hắn thích cậu hoặc là đối với cậu có loại ý đồ gì đó bất chính, cậu có bao giờ tự hỏi vì sao hắn không chọn Rick lại chọn cậu?" Ngón tay Tiến sĩ Grey đập vào trân mặt bàn.



"Vì sao?" Sean cũng rất muốn biết, anh đã suy nghĩ car một buổi tối, nhưng cũng không nghĩ ra được.



"Bởi vì hắn sinh ra cảm giác muốn ỷ lại cậu, Sean. Điều này khiến cho cậu cùng với các binh sĩ khác quanh hắn trở nên khác biệt, có lẽ ở trong mắt Hawkins, chỉ có cậu mới là chiến hữu của hắn, chỉ có cậu mà thôi." Tiến sĩ Grey thoáng tựa đầu về phía sau, nhìn về phía Sean.



Đây là một loại tâm lý ám chỉ, ông ta dùng qua rất nhiều lần, nhưng ông ta không biết dùng với Sean có hữu dụng hay không.



"Cái gì?" Sean trừng mắt nhìn Grey.




2h30’ sáng, ba chiếc xe vận chuyển quân nhu đi qua ngã tư đường trong nội thành Baghdad chuẩn bị tiến vào quân doanh, bọn họ liền phát hiện một chút tình huống, đó là bên đường tựa hồ có vùi bom. Xe tải chở quân nhu gây ra chấn động còn lớn hơn xe máy gấp mấy lần, mà những quả bom này dường như sẽ nổ khi có chấn động. Xe tải không thể đi tiếp, đồng thời cũng không dám rút lui, đành phải đem tất cả vật tư tháo xuống, từng nhóm vòng qua đường khác vận chuyển quay về nơi dừng chân. Mà tiểu đội của Sẹo thừa lệnh đi giải quyết bom, nhưng khó một điều là, bom được trải dọc mấy chục mét bên đường, không thể dỡ bỏ một lần.



"Thực thần kỳ, đoàn vận chuyển quân nhu thế nhưng có thể phát hiện bom." Sean thuận miệng nói một câu.



"Nghe nói có một tên xuống dưới muốn ở ven đường giải quyết... , kết quả phát hiện có thứ gì đó giống như dây dẫn, cho nên liền xem xét một chút. Tôi dám đổ, người anh em kia phỏng chừng phải đem nước tiểu nghẹn trở về." Rick nhún vai, nhưng Sean lại phát hiện vẻ mặt của cậu ta thực cứng ngắc.



"Đừng sợ Rick, đêm nay cũng nhất định không phải là đêm cuối cùng của chúng ta." Sean vỗ vỗ Rick, lập tức nhìn thoáng Hawkins qua kính chiếu hậu, vẻ mặt của y biến mất ở trong bóng tối, có thứ gì đó bắt đầu khiến Sean lo sợ bất an hẳn lên.



Xe dừng ở đầu phố xảy ra tình huống, một vài binh lính đang đứng canh phòng, đương nhiên cũng chính là Sniper cùng kỹ thuật binh.



Sẹo mặc trang phục bảo hộ đã đi tới.



Hawkins hỏi: "Tình huống thế nào?"



"Hai tiếng đồng hồ, ta chỉ dỡ bỏ được trang bị chấn động của ba quả bom, nhưng nơi này còn lại ít nhất mười hai quả."



"Chúng tiếp nối theo quan hệ song song hay là xâu chuỗi?"



"Quan hệ song song, điều này cũng có nghĩa là chỉ cần có một quả nổ, chúng ta liền biến thành phân bón cho Bangdad. Nếu còn sót một quả không tháo, chúng ta cũng sẽ toi." Sẹo đích hô hấp thực trầm trọng, "Ông trời, hy vọng tiền trợ cấp của quân đội cho tôi cũng đủ để mua sữa bột cho con tôi."



Hawkins xoay người, đi đến chỗ thùng dụng cụ phía sau chiếc Hummer, mang thùng dụng cụ đi sang khu phố bị vùi bom.



"Hawkins!" Sean gọi y lại, "Anh lại không mặc trang phục phòng hộ!"



"Cậu cũng biết cả con phố này đều là bom, nếu thực sự bạo tạc thì cho dù mặc thứ đồ chơi kia tôi cũng sẽ chết." Hawkins thản nhiên nói.



"Ha, người anh em, cậu quả nhiên có gan." Sẹo lấy tay đẩy đẩy phía sau lưng anh.



Sean cười nhạo một tiếng, đúng vậy, đây là Hawkins.



"Khi cậu vẫn còn là tổ viên của tôi, hãy nhớ rõ lời cậu đã hứa với tôi." Hawkins liếc nhìn Sean một cái, liền đi về phía kia ngã tư đường vắng lặng nhưng lạnh lẽo kia, bốn phía phòng ốc có một vài ngọn đèn vẫn sáng, cũng có người đang vươn đầu qua cửa sổ nhìn xem xảy ra chuyện gì.