Sách Đạn Tinh Anh

Chương 45 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean thoáng chốc như hiểu ra điều gì: "Nó là di vật của White, sau đó được đưa tặng cho Hawkins đúng không?"



"Đúng vậy, sao cậu biết?" Strong hỏi.



"Tôi nhìn thấy Hawkins cũng mang một sợi dây chuyền có mặt Thánh giá." Sean ngẩng đầu, “Anh cũng biết đấy, anh ta vốn chỉ tin tưởng chính mình, không tin tưởng Thượng đế."



"Hẳn là khi biết Hawkins gia nhập EOD, mẹ của White đã cho cậu ta, hy vọng linh hồn của White có thể phù hộ cậu ta bình an vô sự." Strong bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vẻ mặt trở nên nhu hòa, "Tôi nhớ rõ có một lần nghỉ phép, tôi cùng White và mấy người bạn ngồi ăn thịt cuốn trong một nhà hàng, sau đó gọi cả Hawkins khi đó còn đang học trung học đến."



"Rất khó tưởng tượng cái cảnh anh ta cùng một đám bạn bè đùa giỡn ăn uống." Sean cười nói.



"Đúng vậy, nhưng lúc đó cậu ta còn dễ gần hơn bây giờ một chút. Chúng tôi cười hỏi cậu ta về sau có muốn học đại học hay không? Thành tích ở trường của cậu ta rất tốt, bản thân cậu ta cũng rất yêu thích Vật lý học."



"Anh ta nói muốn học đại học?"



"Cậu ta nói mình muốn vào bộ đội đặc chủng." Strong càng cười rạng rỡ, "Sau đó chúng tôi nói với cậu ta, bộ đội đặc chủng không phải nơi muốn là có thể vào được, cho dù cậu ta có một người cha rất danh tiếng trong quân đội. Thế nhưng White lại vỗ vai cậu ta và nói, “nếu có một ngày cậu tiến vào được bộ đội đặc chủng, khi chúng ta làm nhiệm vụ, cậu chính là người canh gác phía sau của chúng tôi, là chiến hữu mà chúng tôi tin cậy nhất."



‘Cậu chính là người canh gác phía sau của chúng tôi’, những lời này khiến Sean sững sờ.



Đây là lời mà anh đã nói trong lần đầu tiên anh và y gặp nhau.



Tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh.



Sean khẽ nhếch miệng, giống như nghe được câu một chuyện đùa hoang đường nhất trên đời.



"Sean?" Strong nhìn thấy vẻ mặt của anh biến đổi, "Cậu sao vậy?"



"Không có gì." Sean trả tấm ảnh chụp cho đối phương, "Cũng không sớm, tôi nên trở về phòng."



"Ok, ngủ ngon, Sean."



Ngay khi Sean sắp bước chân ra khỏi phòng, Strong nắm lấy anh, “Sean.......... Tôi nhận ra được Hawkins rất tin cậy cậu, mong cậu có thể cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho cậu ta."



"Chắc chắn rồi, trong vòng 25 ngày còn lại." Sean thực sự nghiêm túc nhìn về phía Strong.



Anh đi lững thững dưới bầu trời đêm, chung quanh là lính gác đi qua, "Hey, brother! Sớm một chút trở về ngủ a!"


Trở lại quân doanh, luôn luôn độc lai độc vãng Hawkins lại khiến Sean cùng Jill kinh ngạc khi y chủ động nói: "Chúng ta đi ăn đi."



"Anh chắc chắn anh vừa mới nói là ‘ chúng ta ’?" Sean buồn cười.



"Đúng, chúng ta." Y nắm lấy tay Sean, không để ý đến Jill đang khóa xe, đi ra khỏi ga-ra.



Nhà ăn vốn không có bao nhiêu người, nhưng Hawkins vẫn yêu cầu Sean ngồi ở trước bàn ăn chờ.



Vài phút sau, y bưng format và salat tới.



Sean có chút buồn cười, tựa hồ vì mấy ngày trước lúc họ đi ăn, Jill chọn đúng thứ anh yêu thích mà Hawkins mua một đống lớn nhưng không hề có đồ ăn mà Sean muốn, người này sẽ không vì muốn “san bằng tỉ số” mới muốn lôi anh đi ăn bữa ăn này đi?



Nhớ tới đêm qua y chạy tới ôm mình cùng nhau ngủ, Sean lại bỗng cảm thấy Hawkins kỳ thật lại đang dùng một loại phương thức thực ngốc nghếch lấy lòng anh.



Sean bỗng dâng trào một loại tâm tư muốn thử xem hư thực, anh ăn hai miếng format lại nói, "A, hôm nay không có bột vani a.......... Format phải ăn với bột vani mới ngon.........."



Tuy trách là trách vậy, nhưng anh biết từ trước đến nay bếp ăn vốn không dùng bột vani với format.



Hawkins đứng dậy, đi lấy một bình nhỏ bột vani đến.



Sean nhìn thấy y đưa bột vani đến trước mặt mình, thực sự muốn hỏi rốt cuộc là y bị làm sao vậy?



Bữa tối trôi qua trong bầu không khí quái lạ.



Lúc sau, Jill cũng đi vào nhà ăn, chọn đồ ăn xong tất nhiên là ngồi xuống bên cạnh Sean.



"A, là format a, cậu quả thật ăn không biết chán." Jill chọn trứng cuốn thịt.



"Aha, trứng cuốn thịt! Tôi đến đây lâu như vậy mới chỉ ăn được có ba, bốn lần!"



"Đương nhiên, làm không dễ hơn nữa hết rất sớm, nếm thử một miếng?" Jill cắt một miếng cho Sean, "Đúng rồi, ăn xong tôi cho cậu xem một thứ."



"Cái gì vậy?" Sean vừa ăn vừa hỏi, phía đối diện, Hawkins vẫn đang cắt miếng thịt trong đĩa, động tác thong thả lưu loát, có điều Sean rất muốn hỏi y, thịt đã sắp bị cắt thành sợi nhỏ, y định khi nào thì mới bỏ vào miệng ăn?



"Kỳ tích trên sa mạc." Jill ra vẻ thần bí, "Cậu đến nhìn sẽ biết."