Sách Đạn Tinh Anh

Chương 48 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean sửng sốt ngây người trong chốc lát, sau đó quay đầu đi, phát ra tiếng cười nhạo, "Ngài nói không sai, trung giáo.......... Tôi quả thật đủ đặc biệt.........."



"Như vậy cậu có đồng ý hay không? Tôi sẽ cho cậu thời gian cân nhắc, cậu không cần ngay lập tức trả lời."



"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Gặp lại sau, trung giáo." Sean làm nghi lễ chào rồi xoay người đi.



Ra khỏi cửa là ánh mặt trời chói chang của Baghdad, ánh nắng chiếu xuống những vật dụng bằng kim loại khiến người ta không mở mắt mà nhìn thẳng được.



Sean nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương bắt đầu trắng nhợt.



Anh đã sớm biết chuyện mình cùng Hawkins tựa như một hồi sai lầm, nhưng anh thật không ngờ hồi sai lầm này bắt so với trong tưởng tượng của anh còn sớm.



Anh nghĩ nó bắt đầu từ lúc anh đứng ở trước mặt Hawkins nói ‘Tôi sẽ trở thành người bảo vệ sau lưng anh’, nhưng kỳ thật là ngay từ khi Hawkins thấy ảnh chụp trên hồ sơ của anh, nó đã bắt đầu.



Vào lúc Sean thậm chí còn không biết Hawkins tồn tại.



Tấm ảnh trên hồ sơ kia hẳn là vô cùng giống White đi, càng miễn bàn bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng.



Tất cả mọi cố chấp của Hawkins dành cho anh, phần nhiều chính là muốn mượn Sean để lưu lại hình bóng của người kia trong lòng.



Sean xòe hai bàn tay luồn vào trong tóc, vuốt ngược lên rồi bám chặt lấy, anh rất khó qua*, thật sự. (* tương đương với đau khổ, bấn loạn, không biết làm thế nào.)



Nhưng anh sẽ không để mình sa vào trong loại cảm xúc này, bởi vì một binh lính cảm xúc bất ổn ở trên đất Baghdad này là dễ dàng tử vong nhất. Anh là tổ viên của Hawkins, vô luận Hawkins ôm ấp tâm tình như thế nào đối với anh, anh sẽ trước sau như một chấp hành sứ mệnh của mình, thẳng đến ngày cuối cùng của đợt nghĩa vụ chấm dứt.



Vừa mới hít vào một hơi liền đụng vào một người, Sean vội vàng đỡ lấy đối phương: "Thực xin lỗi! Tôi mải suy nghĩ quá!"



"Không có việc gì, chỉ cần lúc dỡ bom anh có thể đừng nghĩ chuyện gì khác là được." Người mà Sean đụng vào là Eric Kul, đối phương chỉ khẽ nâng lại kính mắt, nho nhã cười nhìn về phía Sean, "Đúng rồi, đợt nghĩa vụ của anh sắp xong?"



"Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày, nếu tôi còn có thể sống trở về."



Môi Eric khẽ cong lên thành một nụ cười khờ dại, lấy ra một cuốn sổ tay "Tôi cũng sắp trở về nước, cho anh số điện thoại của tôi nhé, có cơ hội chúng ta có thể gặp gỡ một chút."



Anh ta giật tờ giấy ra, đưa cho Sean, Sean nhìn nhìn, "Tốt, không thành vấn đề."



Buổi chiều Sean cùng đội tăng thiết giáp chơi bóng rổ, sau khi về ký túc xá tắm rửa, ăn một miếng sandwich liền mặc quân trang đi tới phòng Jill.
Hawkins lại càng nhích lại gần Sean, bàn tay đặt trên thắt lưng anh, nhẹ vỗ về rồi với vào trong áo anh.



Phía sau, đã có mấy người bưng cốc nước lại đây làm vệ sinh buổi sáng.



Sean đặt cốc nước xuống, anh biết bước tiếp theo Hawkins muốn ôm lấy anh, y sẽ không để ý ánh mắt của người khác, trong lòng y chỉ có chuyện y muốn làm.



"Anh cần ở nơi này fuck tôi sao?" Sean quay đầu lại, nâng cằm lên.



Mấy người lính bên cạnh liếc nhìn hai người, cười. Có lẽ họ cảm thấy Sean và Hawkins đang đùa giỡn, hoặc là hai người thật sự có quan hệ tình nhân.



Hawkins không nói lời nào, vẫn nhìn Sean, trong ánh mắt y có một loại cảm xúc Sean chưa gặp qua bao giờ, như là một học sinh tiểu học không rõ vì sao người bạn gái nhỏ của cậu ta lại phát giận với cậu ta.



"Tôi hỏi anh cần phải ở nơi này fuck tôi sao?" Sean nhìn đối phương, hỏi cũng rất nghiêm túc, "Sau đó tôi sẽ hành động không tiện, lại sau đó có viên đạn bắn tới hoặc là bom nổ tôi sẽ chạy không nhanh. Có lẽ anh nói không sai, cùng anh một chỗ tôi thật sự có thể nhanh chóng rời đi Baghdad!"



Khuôn mặt Hawkins không có cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt đã có một loại giật mình sửng sốt.



Sean cũng ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ mình có thể nói với Hawkins những lời này.



Đôi khi, Hawkins trong cảm giác của anh giống như một cái bong bóng nước, rời khỏi Baghdad quả bóng này sẽ tan biến.



Nhưng Sean tình nguyện nghênh đón sự thật.



Hawkins là người đầu tiên Sean cảm thấy yêu đến thực mâu thuẫn, Sean cũng kinh ngạc chính mình dùng đến cái tiếng "Yêu" này.



Muốn yêu hay không có lẽ là một chuyện thực khó xử, Sean đã từng giãy dụa, nhưng vô ích, anh vẫn thương yêu y.



Cho nên Sean lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên chỉ giới hạn tại Baghdad.



Anh tự cho mình một kỳ hạn, còn lại hơn hai mươi ngày, tôi sẽ thành thật mà yêu anh.



"Thực xin lỗi, Hawkins.........." Sean tiến lên ôm lấy y, "Tôi chỉ là có chút phiền lòng mà thôi."



Bên tai anh vang lên tiếng hít sâu của Hawkins, tựa hồ cái ôm này của Sean rốt cuộc có thể làm cho y an tâm một chút, y vươn tay đến, đem Sean ghì lấy thật chặt.