Sách Đạn Tinh Anh

Chương 51 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Bọn họ vội vã đưa Sean đi, Hawkins xuống phi cơ suýt té ngã, Lewis đỡ lấy y.



"Không cần lo cho tôi. Cứu cậu ta."



"Tôi sẽ cố hết sức cứu cậu ta, đây cũng là lý do để tôi chạy từ quân doanh đến đây." Lewis ra hiệu, lập tức có người đến đẩy Hawkins lên xe lăn.



"Tôi phải ở lại bên cạnh cậu ta!" Hawkins kéo Lewis nói.



"Hawkins —— tôi phải đi thực hiện phẫu thuật cho Sean, anh có thể tiếp tục lôi kéo tôi, nhưng thêm một giây là thêm một khả năng cậu ta sẽ chết!" Lewis cúi đầu nhìn y, trong mắt ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.



Hawkins buông lỏng tay ra, y tá đẩy y về phía bệnh viện.



Đầu tiên là xử lý tất cả miệng vết thương, chụp X quang, sau đó là đánh thạch cao.



Ý nghĩ của Hawkins tự do bay ra khỏi đại não, trong đầu y không ngừng lặp lại hình ảnh kia, Sean ngã xuống bên cạnh y, y muốn chạm vào anh, nhưng bọn họ lại như bị cả thế giới ngăn cách khỏi nhau.



"Các người nhanh tay một chút." Thanh âm của Hawkins rất thấp, mùi cồn tràn ngập trong không gian khiến Hawkins càng thêm lạnh như băng, làm cho người ta nghẹt thở.



"Đánh thạch cao không nhanh như vậy, chúng tôi còn đang chế tạo lớp bó thạch cao."



Hawkins ngẩng đầu lên, liều lĩnh nhảy xuống giường, nhân viên y tế vội vàng giữ chặt lấy y, "Anh không thể đi bây giờ, nếu không đánh thạch cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xương.........."



"Vậy động tác của các người cũng nhanh lên một chút!" Hawkins rống lên một câu này, tựa hồ nửa bệnh viện đều nghe thấy.



"Được! Tôi........ cố hết sức........" Bác sĩ cũng bị y dọa đến có chút run tay run chân. Ai cũng thấy y đang vô cùng kích động, không làm theo ý y không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.



Thạch cao mới vừa đánh xong, Hawkins liền yêu cầu hộ sĩ đẩy y đến phòng giải phẫu.



Hawkins ngồi trên xe lăn, cảm giác hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau, khớp hàm nghiến chặt đến run rẩy, chỉ cần nhắm mắt lại, nước mắt sẽ không kìm nổi mà rơi xuống.


Sean buồn cười trả lời: "Không phải một, cũng không phải hai, mà là ba ngón."



Bác sĩ mỉm cười, sau đó quay sang nói với Jill: "Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, anh ta hẳn là không còn vấn đề gì nghiêm trọng."



Jill nói vài lời cảm tạ, sau đó trở lại bên cạnh Sean, anh ta coi như Hawkins hoàn toàn không tồn tại, "Hiện giờ cảm thấy thế nào? Có thấy choáng váng đầu không?"



"Lưng tôi rất đau.........." Sean nhíu nhíu mày.



"Bởi vì có mảnh kim loại đâm vào lưng cậu, cậu rất may mắn.......... Lewis nói chỉ cần sâu thêm 2 cm, cậu sẽ phải trải qua một cuộc phẫu thuật nối dây thần kinh."



"Tay tôi cũng làm sao vậy.........."



"Gãy xương, nhưng đừng lo lắng, chỉ là gãy xương mà thôi, qua mấy tháng nữa cậu có thể ôm súng vận động thoải mái." Jill cố nở nụ cười thực tự nhiên, khi anh ta nhìn thấy hình ảnh Sean ngã xuống, anh ta cảm thấy người chịu vụ nổ tấn công trực tiếp phải là mình.



"Bọn họ treo đùi phải của tôi, không tồi, đùi phải của tôi còn nguyên." Sean có chút buồn cười, "Chân trái của tôi còn không?"



Jill bật cười, đưa tay vào trong chăn, chậm rãi xoa bóp dọc theo chân anh, "Có thể cảm giác được không? Cậu cảm thấy chân trái của cậu có còn không?"



"Còn. Tôi không chết, cũng không tàn phế, cảm giác thật không tồi." Sean cũng cười lên.



Jill liếc mắt nhìn về phía Hawkins, cơn tức giận lúc ban đầu tựa hồ đã lắng đọng lại nhiều, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta đã tha thứ Hawkins. Từ lúc Sean tỉnh lại, người này sẽ không nói một câu, chỉ chăm chú nhìn Sean.



"Còn có một chuyện sẽ khiến cậu cảm thấy rất không tồi là đợt nghĩa vụ của cậu và Hawkins ở Baghdad đều đã xong." Jill hít một hơi, ngồi ở bên giường, "Chờ thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp, cậu có thể trở về nước. Còn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu được thăng chức, chuẩn uý!"



"Tốt quá, như vậy tiền chính phủ cho ta sẽ nhiều lên một chút." Sean muốn vươn cánh tay lành lặn vò tóc, nhưng lúc này anh mới phát hiện tay trái của mình vẫn bị Hawkins nắm lấy.



"Quan trọng nhất là, cậu không cần tiếp tục đi theo kẻ điên làm nhiệm vụ. Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời." Jill mỉm cười, anh ta tươi cười vẫn rất dễ nhìn, tuy rằng điểm này Vincent tuyệt đối không thừa nhận, nhưng hiện tại, Sean lại rất thưởng thức.



"Vậy còn anh?"