Sách Đạn Tinh Anh
Chương 53 :
Ngày đăng: 07:59 19/04/20
"Vậy xem như tôi là Sean Elvis không tốt sao?" Sean biết, những lời này đã là câu trả lời cho nghi vấn của Jill. Bọn họ là những người theo chủ nghĩa duy vật, sẽ không tin có chuyện linh hồn chuyển hoán, kiếp trước kiếp này.
Thế nhưng những gì Sean trải qua ít nhất đã chứng minh Thượng Đế ngẫu nhiên cũng sẽ điên lên một lần, làm cho một linh hồn sống lại trong thân xác của một người khác.
"Có tính toán gì không? Sau khi cậu về nước ấy?" Jill lại ngẩng mặt lên, tươi cười, kỳ thật anh ta đã sớm chuẩn bị tinh thần buông tay khỏi đoạn tình cảm ấy, Jill cảm thấy rằng thay vì rối rắm với việc Sean có phải là Vincent không, thì chuyện Sean bây giờ có thể sống được hạnh phúc hay không càng đáng giá để anh ta quan tâm.
"Tôi muốn xuất ngũ, sau đó học đại học, mạch học."
Jill cười nhạo, "Như vậy cậu cần thông qua kỳ thi ACT, tuy rằng tôi cảm thấy với năng lực của cậu thì nó chỉ là một món điểm tâm. Sau này cho dù cậu đi đâu, nhất định cũng phải nói cho tôi biết."
"Chờ nhập học tôi cũng sắp ba mươi tuổi .......... Trời ạ, tuổi này còn là sinh viên?" Sean cảm thấy buồn cười.
"Cuộc đời con người ta cho dù bắt đầu từ thời điểm nào cũng không muộn, hơn nữa tôi đoán rằng trong vòng một năm không chừng cậu đã có đủ tư cách tốt nghiệp."
"Bất quá, cũng có thể tôi sẽ đi làm nhân viên sửa chữa máy tính."
"Nhớ thi lấy giấy phép."
"Mở quán bar?"
"Được thôi, tôi sẽ nhập cổ."
Lúc đó, Hawkins đã lăn bánh xe trở lại.
Jill nhìn y một cái, sau đó cúi đầu hôn lên trán Sean, "Gặp lại sau, Sean."
"Jill!"
"Chuyện gì?" Đi đến gần cửa, Jill quay đầu lại.
"Tôi thích nụ cười của anh."
"Aha, trước kia Vincent nói tôi cười giống một tên cáo già."
"Đó là vì cậu ta không đủ hiểu biết anh." Sean xua xua bàn tay trái, anh cảm ơn Thượng Đế đã cho anh một cơ hội sống lần thứ hai, khiến anh quen biết rất nhiều người mới, cũng thực sự hiểu được người bạn cũ mà trước đây anh chưa bao giờ hiểu.
Vừa về đến nhà một lúc liền nghe thấy thanh âm của y, Sean cảm thấy một chút vui sướng, nhưng là đồng thời lại có một ít khổ sáp. Kỳ thật nếu y không gọi điện thoại, Sean tin rằng mình có thể đem tình cảm của anh dành cho y đặt vào một nơi anh sẽ không bao giờ đụng đến, sau đó chậm rãi quên.
"Tôi tốt lắm, anh thế nào? Khi nào thì đi Miami?"
"Tôi cũng sắp lên máy bay."
"Hmm."
"Tôi sợ khi đang ở trên máy bay thì cậu gọi đến."
Sean bật cười, Hawkins không biết anh căn bản không có ý định gọi điện thoại cho y.
"Hy vọng anh có một kỳ nghỉ vui vẻ ở Miami cùng mẹ của mình."
Lúc này, tiếng bác Mercy vọng ra từ phòng bếp, "Sean, trà chiều đã chuẩn bị xong rồi! Còn có bánh trứng nóng hổi và bánh quy bơ, con phải ăn hết tất cả số bánh này!"
"Sean, tôi nhớ cậu."
Sean hít một hơi, dùng giọng ôn nhu nói: "Anh có thể tự chơi phi hành kì* để phân tán loại tâm tình này." (*Một loại chơi cờ, ta không biết là cờ gì. TT^TT)
"Vì sao tôi phải phân tán loại tâm tình này? Những lúc nhớ đến cậu tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Nụ cười mỉm nở trên môi Sean khiến Tracy đi ra từ trong bếp với tách trà trên tay phải nhướng mày. Kỳ thật Hawkins nói câu nói kia chỉ đơn thuần muốn bày tỏ cảm giác của mình mà thôi, y tuyệt đối không ý thức được đó là một câu tán tỉnh ngọt ngào.
"Tốt, có điều tôi phải đi uống trà chiều, lần sau lại tán gẫu."
".......... Gặp lại sau."
Chờ Sean trở về bàn, Tracy giễu cợt anh, "Sean, cuộc gọi đó đến từ một cô bé xinh đẹp phải không?"
"Đó là đàn ông, anh ta ít nói ít cười, kiêu ngạo tự phụ, tuy nhiên dáng người có thể khiến nam giới hâm mộ, diện mạo khiến cho nữ giới hét chói tai."
"Cái gì? Đàn ông?" Tracy tỏ ra không thể tin nổi.