Sách Đạn Tinh Anh

Chương 56 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Cánh tay của anh ......... Bị thương ở Bagdad?"



"Đúng vậy, lần dỡ bom cuối cùng, bị nổ bắn ra ngoài."



"Anh vẫn còn sống, đó mới là chuyện đáng mừng nhất." Thần sắc của Emily ảm đạm lại, có lẽ là lại nghĩ tới Vincent, "Khi nào thì dỡ thạch cao?"



"Vốn là hôm nay, nhưng tôi đã gặp cô và giờ thì chúng ta ở đây."



"Không sao, uống xong tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, còn thời gian mà, phải không?"



Emily thật sự đưa Sean đến bệnh viện, thạch cao đã được dỡ ra, nhưng vào lúc xoát thẻ, anh lại được thông báo rằng tài khoản của anh đã bị đóng băng.



"Sao lại thế? Tài khoản của tôi sao lại bị đóng băng?" Sean kinh ngạc, anh đổi một chiếc thẻ khác, kết quả vẫn bị đóng băng.



Lúc này, liền ngay cả cô hộ sĩ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.



Sean đành phải dùng tiền mặt trả phí, mà lúc này tiền mặt của anh chỉ còn lại có một tờ 100$ thật phẳng phiu.



Bên cạnh anh, Emily giơ tay nhìn đồng hồ, "Còn một ít thời gian nữa mới đến lúc ngân hàng đóng cửa, nếu không chúng ta đi hỏi một chút đi."



"Cô không sợ tôi là kẻ xấu hoặc là kẻ lừa đảo gì đó... sao?" Sean giơ giơ thẻ ngân hàng của mình, "Người tốt sẽ không bị đóng băng tài khoản."



"Tôi tin anh." Emily nghiêng mặt nhìn về phía Sean, "Anh là bạn của Vincent, tôi tin tưởng ánh mắt của Vincent."



Emily cùng Sean đi đến một ngân hàng ở gần nhất.



Sean trình bày mục đích của mình trên quầy, đưa ra ID và giấy chứng nhận quân nhân. Nhân viên kiểm tra trên máy tính, sau đó còn rất cẩn thận so lại ảnh trên giấy tờ với người, sau đó đăm chiêu liếc nhìn Sean.



"Rất xin lỗi, tài khoản của ngài quả thật bị đóng băng, bên đề nghị đóng băng cũng chỉ định đích danh ngài, tên, ID, mã số chứng nhận quân nhân đều không sai."



"Nhưng tất cả tài chính trong tài khoản của tôi đều là thu nhập hợp pháp, xin cô hãy gọi điện thoại xác nhận lại một lần nữa, được chứ?" Tuy rằng trong lòng bực bội, nhưng Sean tận lực giữ vững thái độ lịch sự. Chuyện này thực kỳ lạ, bản thân anh ởi Bagdad xuất sinh nhập tử vất vả mới cầm được nửa cái mạng về đến Mỹ, nhưng tài khoản lại bị đóng băng.



Nhân viên gọi thêm một cuộc điện thoại, nói một hai câu liền lập tức nhìn Sean cười xin lỗi, "Có một chút vấn đề thuộc về CIA, việc đóng băng tài khoản của ngài là nhầm lẫn, xin ngài hãy đến văn phòng bên kia chờ một lát, quản lý của chúng tôi sẽ tự mình đón tiếp ngài."



Emily nhìn về phía Sean: "Anh xem, không sao rồi đó thôi?"



Sean cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, "Tôi còn định đi Hawaii phơi nắng đâu!"



"A, xem ra anh đã lên một kế hoạch du lịch đường dài rất tỉ mỉ!"



Hai người cùng đi đến văn phòng quản lý, đối phương rất nhiệt tình mời họ cà phê.
Sự chú ý của người qua đường rốt cục không đặt trên còng tay của bọn họ nữa, tuy rằng Sean tình nguyện bọn họ nhìn chằm chằm còng tay xem.



Mấy người trẻ tuổi đi qua còn huýt sáo vang dội, đương nhiên cũng có người cảm thấy hành vi của bọn họ thật không hợp nhãn.



Mỗi lần họ hôn nhau đều ở trên mảnh đất Bagdad tràn ngập nguy cơ, chỉ có lúc này đây, bọn họ rốt cục từ không gian phong bế của quân doanh đi vào xã hội hiện đại.



Hawkins chậm rãi buông lỏng Sean, hai người tựa trán vào nhau, cùng nhau thở gấp.



"Sean, nói cho tôi biết.......... Vì sao?" Hawkins cau mày lại.



"Được, tôi sẽ nói cho anh vì sao." Sean hít một hơi, "Hiện tại tôi hỏi anh điều gì anh chỉ cần trả lời tôi Phải hoặc là Không phải."



"Được."



"Anh phải thành thực trả lời tôi."



"Được."



"Như vậy, vấn đề thứ nhất, tôi bị điều đến tiểu tổ của anh, có phải là do anh đã yêu cầu Sehir Trung giáo?"



"Phải."



"Bởi vì anh đã nhìn thấy ảnh chụp của tôi trên hồ sơ, tôi rất giống White Hawkins?"



Hawkins sửng sốt một chút, Sean nhìn vào mắt y, nhìn vào sâu trong lòng y. Y khẽ hé miệng, thật lâu sau mới đáp lại: "Phải."



Đáp án này Sean đã sớm nghĩ đến, nhưng nghe thấy đối phương chính miệng nói ra trong lòng vẫn thấy mất mát.



"Tôi nói tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh, có phải đã khiến anh nhớ tới White?"



".......... Phải." Hawkins cau mày, y cảm giác mỗi lần mình thành thực, y liền cách Sean càng xa xôi.



"Ngày đó sau khi cùng Strong tán gẫu xong, anh tới tìm tôi, anh nói anh nhớ tôi.......... Kỳ thật người mà anh nhớ chính là White, đúng không?"



Ánh mắt Hawkins vào giây phút đó thật yên lặng, ngày đó, y quả thật là nhớ White. Cái loại nhớ nhung này nhờ công tác ở EOD, y đã muốn quên từ rất lâu, nhưng Strong xuất hiện làm cho những ký ức về White lại mãnh liệt tràn về.



Y cũng sắp không chịu nổi, mà người duy nhất y có thể nghĩ đến cũng chỉ có Sean.



Nhưng y biết, nếu lúc này đây y trả lời "Phải", mình sẽ thật sự không thể lại cầm tay Sean. Y muốn nói dối, nói “Không phải”, mà ánh mắt của Sean khiến y căn bản nói không nên lời một câu nói dối.