Sách Đạn Tinh Anh

Chương 9 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Fuck!" Sean đem súng đeo lên trên lưng, đi về phía Hawkins, "Tốt nhất anh nên có một cái lý do hoàn mỹ, nếu không tôi sẽ bắn vỡ đầu của anh mặc kệ anh là đội trưởng hay chuyên gia phá bom sừng sỏ cỡ nào!"



Hawkins chỉ cắm hai tay trong túi quần, cúi đầu nhìn chăm chú vào trong thùng xe, khi Sean nhìn thấy bom tràn đầy một thùng xe, anh ngây ngẩn cả người. Sau đó anh túm chặt lấy Hawkins, "Chúng ta lập tức rời đi! Ngay hiện tại!"



Hawkins lại cầm lấy cổ tay anh, lực đạo kinh người, "Không, chúng ta phải dỡ bỏ mấy thứ này."



Sean hất tay Hawkins ra, trong xe đầy dày đặc những cái hộp thiếc, xung quanh quấn vô số dây dẫn, không cần nghĩ cũng biết đây là bom điện tử, hơn nữa uy lực kinh người.



"Thiếu úy Hawkins, tôi mặc kệ anh suy nghĩ cái gì, anh là đội trưởng của chúng tôi, nhiệm vụ của anh không chỉ là phá bom, nó còn là đưa ra quyết định chính xác để tôi cùng Rick còn sống trở lại quân doanh!" Sean thề, anh rất muốn hung hăng nện cho Hawkins một trận.



Ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn thẳng lại anh, "Hiện tại cậu rất muốn đánh tôi."



"Đúng vậy!"



"Hey hey! Các anh em! Đừng bắt đầu nội chiến!" Giọng Rick truyền đến qua bộ đàm.



Hawkins làm như không nghe thấy gì cả, "Cậu rất muốn lập tức rời xa khỏi tôi, đứng ở một nơi an toàn xem tôi bị bom tạc bay lên trời."



"Đúng vậy!" Sean cắn răng, anh không rõ cái gã mặt mũi không chút biểu tình này vì sao có thể đoán trúng ý nghĩ của mình, đương nhiên ý tưởng của anh ở trong tình huống này quả thật cũng không khó đoán trúng.



"Cậu đang nghĩ vì sao tôi lại biết cậu nghĩ gì." Hawkins nghiêng nghiêng đầu, nửa khuôn mặt bị bóng râm của xe che khuất, tối tăm tựa hồ có thứ gì đó sắp phá tan u ám mà nhảy ra.



“Tại sao?"



"Bởi vì tôi từng tham gia khóa huấn luyện phán đoán tâm lý qua nét mặt của CIA, suy nghĩ của cậu hết thảy đều viết trên mặt của cậu."



Sean hít một hơi.



"Hiện tại cậu tỉnh táo lại, quyết định cùng tôi cùng nhau dỡ bỏ chúng nó." (Ta cảm thấy ta cũng muốn hung hăng đập Hawkins một trận!=.=)



"Đúng vậy." Sean quả thực phẫn nộ, loại phẫn nộ này không ngừng sâu sắc theo thời gian anh ở chung đội với Hawkins. Nhưng anh hiểu rất rõ, nếu anh không thể áp chế loại phẫn nộ này, anh sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Anh hiểu rất rõ, anh không thể thay đổi Hawkins, điều duy nhất anh có thể làm chính là phục tùng cái kẻ điên kia. Như thể nhận mệnh, Sean thở dài một hơi, cũng ngó đầu vào, ngón tay thuần thục cùng cẩn thận lần tìm phương hướng tiếp nối của các dây dẫn, sau đó lôi ra một sợi khá mỏng mảnh, nói, "Tôi đoán đây là dây kíp nổ chính, chúng ta cần tìm trang bị kíp nổ."



Hawkins đứng một bên, lúc này Sean mới phát giác thứ y nhìn không phải bom trong xe, mà là khuôn mặt nghiêng của anh.


"Hey, chúng ta lại sống qua nửa ngày, có lẽ buổi chiều cũng sẽ không có nhiệm vụ ."



"Ân." Sean nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lên tiếng.



Rick còn nói gì đó nữa, sau đó tự mình cười, phát hiện không ai đáp lại, cậu ta cũng chỉ đành an tĩnh lại.



Trở lại quân doanh, Sean mở cửa xe bước ra ngoài.



"Sean! Anh quay về ký túc xá sao?"



"Không —— Tôi đi gặp bác sĩ tâm lý!"



Nhưng trên thực tế, Sean đi đến trước cửa phòng Tiến sĩ Grey, hít một hơi, cuối cùng vẫn quyết định trở lại phòng mình, theo ngăn kéo lấy ra giấy bút, bắt đầu viết báo cáo.



Viết được mấy hàng, anh lại vo giấy thành một cục, ném xuống đất. Không lâu sau, lại tiếp tục viết, ước chừng được hơn một ngàn chữa, anh buông bút, thở hắt ra một hơi.



Đúng vậy, anh đến EOD là tự nguyện, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh muốn chết.



Cầm tờ giấy kia, Sean mở cửa, không ngờ nhìn thấy Hawkins dựa vào tường, tựa hồ chờ anh đã lâu .



Sean cũng không muốn nói chuyện với y, làm như không phát hiện, đang muốn đi qua, đối phương vươn tay muốn bắt lấy anh. Sean vốn đã nghẹn đầy một bụng tức giận, lúc này một tay nắm lấy cổ tay Hawkins, một tay kia áp lên bờ vai y, nhưng anh vạn lần không ngờ, thân thủ của Hawkins tuyệt đối không dưới Andrew, phản ứng nhanh chóng, động tác tàn nhẫn.



Y gập lưng, tránh thoát Sean tập kích, tay kia thì nắm cứng lấy động mạch cổ tay Sean, buộc anh buông tay, sau đó mạnh mẽ chế ngự bả vai Sean, đè anh lại trên tường.



"Sean." Hawkins gọi tên anh, đạm bạc nhưng độ ấm đã tăng lên.



Khi còn ở đội đặc công, Sean cũng trải qua không ít thất bại, cho nên đối với việc mình không phải là đối thủ của Hawkins cũng không phải thực tức giận, "Anh hẳn nên gọi tôi là Trung sĩ Elvis, giống trước đây."



"Sean." Hawkins đè thấp giọng nói, tựa hồ cho Sean biết y quyết định chỉ gọi tên của anh mà không phải họ, "Cậu muốn gửi báo cáo xin thuyên chuyển khỏi tiểu đội của tôi phải không?"



"Chẳng phải anh có thể nhận ra mọi ý nghĩ của tôi từ trên mặt hay sao?" Sean không e dè, nhìn thẳng vào hai mắt Hawkins.



"Tôi có thể trả lời cậu, không - thể - nào!"