Sai Phi Dụ Tình

Chương 101 : Huyết Sắc hồi ức

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Đến khi giải hết độc cho toàn quân doanh, Lưu Sương mệt muốn chết đi được. Nàng nằm trên giường trong quân trướng, hoàn toàn không muốn nhúc nhích một chút nào. A Thiện lại đột nhiên đi đến, dùng tay tóm Lưu Sương ra ngoài.



"Ngươi làm cái gì?" Lưu Sương tức giận hỏi, bây giờ nàng rất mệt.



"Đi!" Bách Lý Hàn chỉ nói đúng một chữ. Mặc dù đã giải quyết xong chuyện trúng độc , nhưng hắn biết chuyện không phải đơn giản như vậy, theo hắn suy đoán, Mộ Dã sắp sửa tập kích, chỉ trong chốc lát nơi này sẽ có một hồi đại chiến. Hơn nữa, Đoạn Khinh Ngân đã hạ lệnh, nghiêm cấm đi lại, nghiêm cấm nói chuyện, đây tuyệt đối là để dụ địch, hắn không thể để Lưu Sương sống trong nơi nguy hiểm này.



Trong lòng Lưu Sương trầm xuống, nàng cũng nghĩ ra chuyện đó rất nhanh.



Nhưng mà, lúc này, nàng là một thành viên của đoàn quân, mặc dù không phải binh sĩ, nhưng, nàng vẫn cảm giác được trốn chạy là chuyện vô cùng đáng hổ thẹn. Huống chi, nếu song phương giao chiến, chắc chắc sẽ có rất nhiều người bị thương, nàng phải ở lại, cứu giúp người bệnh. Đây là mục đích nàng vào quân đội mà, có phải không?



Nhưng mà, nàng không để A Thiện hãm sâu nơi hiểm địa, hắn chỉ là một dã nhân không lo không buồn.



"A Thiện, ngươi đi nhanh đi! Có thể đi đến đâu thì đi đến đấy, không cần lo cho ta! Ta sẽ không đi đâu hết!" Nàng nói như chém đinh chặt sắt, vừa nói, vừa đẩy A Thiện ra ngoài.



Bách Lý Hàn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lưu Sương, hắn thật muốn làm nàng bất tỉnh, trực tiếp khiêng nàng ra khỏi chiến trường. Nhưng mà, cuối cùng hắn không có làm như vậy, hắn lựa chọn tôn trọng quyết định của Lưu Sương. Đương nhiên, hắn cũng không đi, hắn sẽ ở lại che chở cho Lưu Sương.



Lưu Sương thấy không thể lay được A Thiện chút nào, sốt ruột dậm chân. Nhưng A Thiện lại không nhanh không chậm nằm lên ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần, bầy ra dáng vẻ không thèm để ý tới nàng.



Lưu Sương bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng kèn dồn dập. Còn nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa phi đến.



Trong lòng Lưu Sương cả kinh, quân địch tới nhanh như vậy sao?



Trong chốc lát cả quân doanh sôi trào, binh lính mai phục trong rừng cây, trong doanh trướng, bên bờ sông liều chết xông ra giao chiến.



Mộ Dã ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, vương kỳ to lớn sau lưng hắn tung bay phất phới. Hắn mặc hắc y mạ vàng, vừa khí phách vừa đường hoàng. Đôi mắt chim ưng nhìn một doanh trại yên ắng như đã chết giờ lại như hồi sinh, nheo lại.



Nhìn những địa binh như hiện ra từ trong không trung, sự kinh dị chỉ xuất hiện trong nháy mắt, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tà mỵ. Tuy nói binh bất yếm trá, nhưng từ trước tới nay Mộ Dã hắn luôn khinh thường âm mưu quỷ kế, bởi vì hắn tin tưởng thực lực của chính mình.



Đêm qua một tên quái nhân đưa cho hắn một phong thư, báo cho hắn quân đội của Đoạn Khinh Ngân đã trúng độc toàn bộ. Hắn đương nhiên không tin, cho thám tử đi dò xét, không ngờ lại là thật.



Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục hắn quyết định dẫn theo hai ngàn tinh binh đến đây tập kích, muốn bắt sống Đông Phương Lưu Quang. Hôm nay, chứng kiến binh lính của Lăng Quốc lao tới, trong lòng hắn không chút sợ hãi ngược lại còn bình thường như cũ.



Hắn thích chân đao chân thương giao chiến, nếu quân đội Lăng Quốc thật sự trúng độc toàn bộ, hắn thắng cũng quá ti tiện. Cũng may hai ngàn tinh binh hắn mang đến không phải loại tầm thường, là những binh lĩnh đã theo hắn nhiều năm, có thể lấy một địch mười. Cho dù Đoạn Khinh Ngân có mấy vạn tinh binh, hắn cũng không sợ.



Lập tức, Mộ Dã cao giọng ra lệnh hào binh thổi kèn tiến công.


Rốt cục nàng bị sao vậy?



Bách Lý Hàn không biết, chỉ có Lưu Sương biết, nàng không bao giờ còn là Bạch Lưu Sương nữa, nàng vốn là Ngọc Nhiễm Sương.



Những kí ức của mười năm trước trở lại một cách rõ ràng, nàng nhớ lại tất cả.



Nhớ ra mình vốn là công chúa Vũ Quốc, nhớ ra phụ hoàng cùng mẫu hậu từ ái nhân hậu, cũng nhớ ra cơn binh biến bi thảm đấy.



Một màn của mười năm trước, như miếng sắt nung nóng rực, dí vào xương tủy nàng, khiến nàng khắc cốt ghi tâm.



Nàng nhớ rõ ràng, ngày đó, là sinh nhật bẩy tuổi của nàng. Bởi vì nàng thích giản dị, phụ hoàng mẫu hậu mới làm một bữa tiệc nho nhỏ trong hoa viên cho nàng, không có người ngoài, chỉ có một nhà ba người bọn họ. Không, là bốn người, trong bụng mẫu hậu, có một hài nhi, một người mà nàng vĩnh viễn cũng không biết là tiểu đệ hay tiểu muội.



Nàng nhớ kỹ, tất cả thức ăn đều là phụ hoàng cùng mẫu hậu tự mình xuống bếp làm, nhưng mà, nàng chưa kịp ăn chút nào.



Nàng mặc bộ quần áo trắng mình thích nhất, búi một kiểu tóc đặc biệt hơn mọi ngày, làm nũng trước mặt phụ hoàng mẫu hậu một lúc lâu, sau đó, ôm cây đàn nàng thích nhất, ngồi ngay ngắn trong đình đánh đàn.



Mây trôi trên trời, hoa nở trong vườn, tiếng đàn trong suốt thản nhiên lượn lờ trong không trung, đối với nàng, đó chính là hạnh phúc.



Nhưng mà, nàng không biết, hạnh phúc thật ra rất ngắn ngủi.



Còn chưa đàn xong khúc nhạc, nàng đã thấy các cung nữ quần áo nhàu nhĩ bối rối chạy đến, các nàng vừa khóc vừa kêu, nói cái gì mà: Loạn rồi, loạn rồi, Đông Phương Húc Nhật đến rồi, mau trốn đi.



Khi đó, nàng cũng không hiểu các cung nữ muốn nói gì. Nhưng vẻ mặt mẫu hậu trong nháy mắt trở nên ảm đạm, bà nặng nề đi tới, cầm tay nàng kéo đi.



Nàng ngẩn ngơ, cây đàn rơi loảng xoảng xuống đất, mẫu hậu lo lắng nói vào tai nàng: "Chạy mau, trong tẩm cung của mẫu hậu có mật đạo, ở sau giường!"



Mẫu hậu còn chưa nói xong, nàng đã nghe thấy tiếng chém giết, tiếng khóc, tiếng hô, tiếng chạy trốn, hỗn hợp âm thanh không hài hòa đó, phá hủy hoàn toàn cảnh sắc tươi đẹp đầu giờ chiều.



Trong lòng nàng trào lên sự khủng hoảng chưa từng có.



"Không kịp nữa rồi, trốn vào bụi hoa đi, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng không được đi ra! Trốn trong bụi hoa đến khi trời tối, thì đi theo cửa sau của hoa viên ra khỏi cung." Phụ hoàng chạy vội tới, đẩy nàng vào bụi hoa, sau đó nắm tay mẫu hậu, đánh lạc hướng binh lính.



Trong bụi hoa, nàng chứng kiến cảnh binh lĩnh cầm kiếm vác đao truy sát phụ hoàng mẫu hậu, khi đó, nàng không biết, vì sao, bọn họ lại truy sát phụ hoàng cùng mẫu hậu, bọn họ, không phải là binh lính của phụ hoàng sao?