Sai Phi Dụ Tình

Chương 109 : Ngữ ra kinh người

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Điệu múa cuối cùng vừa dứt, Mi Vũ thản nhiên cười, nụ cười khiến đôi má ửng hồng, mang theo một tia mê hoặc người mỏng manh, mị ý lan tràn.



Mộ Dã như đáp lại nụ cười của Mi Vũ, chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt cảm thấy hứng thú lưu chuyển trên người Mi Vũ.



Cô gái này tự xưng là "Vũ Mị" đúng là vũ mị (Vũ Mị có nghĩa là quyến rũ)



Một bộ xiêm y màu đỏ, mỏng manh. Mái tóc búi cao, để lộ gáy trắng ngần, trên có kìa tram lấp lánh đá. Mặt ngọc mỏng manh, vài sợi tóc mai khẽ rủ trên má. Đẹp nhất là đóa hoa đào trên mặt nàng kia, khiến nàng tăng thêm vẻ phong tình.



Nữ nhân như thế, thật khó gặp, nhưng đã gặp, thật dễ khiến chon am nhân nghiện ngập.



Nhưng mà, Mộ Dã biết, nữ nhân đẹp thì cũng đồng nghĩa như là độc dược, không để ý, sẽ nhanh chóng bỏ mạng. Hắn, thích mỹ nhân, nhưng còn yêu thì không hề.



Nghe nói người con gái trước mắt này là mỹ nữ nổi danh tuyệt sắc của Nguyệt Quốc, cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông, là một đại mỹ nữ!



Mộ Dã khẽ cau mày, chân mày nhíu lại, nhưng rồi lại như chưa hề nhìn gì cả.



"Vũ Mị, nghe nói ngươi cầm kỳ thư họa đều tinh thông, Bổn vương chưa từng nghe qua ngươi gảy đàn. Thừa dịp tối nay đêm đẹp, bổn vương cùng các tướng quân đều ở đây, ngươi hãy gảy một khúc đàn để chúng ta thưởng rượu thêm hứng!" Mộ Dã vuốt vuốt chén ngọc, nhàn nhạt nói.



"Tiểu nữ nguyện vì Khã Hãn mà gảy đàn, mời người lấy được nhã hứng!" Mi Vũ nhẹ nhàng nói, ngước đôi mắt long lanh lên.



"Người đâu, ban thưởng cầm!" Mộ Dã lạnh giọng nói.



Có người mang cầm tới, bày ở trên bàn, Mi Vũ nhẹ nhàng quỳ gối phía trước.




"Mộ Dã, ngươi làm như vậy, không cảm thấy có lỗi trước bao sinh linh của muôn dân sao?" Lưu Sương lạnh lùng hỏi.



Một thị vệ ở bên nghe thế, đi qua bắt lấy cánh tay Lưu Sương, định đem nàng lôi đi.



Mộ Dã lại khoát tay áo, ý bảo hắn buông ra.



Thiếu niên này thế nào lại tự nhiên xuất hiện chất vấn hắn, trong lòng Mộ Dã hứng thú tăng lên, nói thật, trên thảo nguyên này, không có người nào dám gọi thẳng tên hắn. Thiếu niên này, dám gọi tên của hắn, lại còn dám chất vấn hắn.



"Sinh linh của muôn dân? Bổn vương cũng chỉ là vì muôn dân mà mới thống nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được, nếu như thiên hạ thống nhất, thiên hạ này sẽ an bình sao, sẽ càng mạnh sao! Thiên hạ phân chia đã lâu, ắt phải có hồi thống nhất. Ta chính là do ông trời phái tới thống nhất thiên hạ!" Mộ Dã dứt lời, uống một ngụm rượu, cuồng vọng tựa vào ghế.



"Càng an bình, càng mạnh sao?" Lưu Sương cắn răng, người này, thật sự là cuồng vọng quá nhiều rồi.



"Đúng vậy, ta đã từng đi qua Lăng quốc và Nguyệt quốc, quốc vương Lăng quốc bị bệnh đã lâu, vương hậu cầm quyền, thực lực của nước ngày một suy, còn có tên phản nghịch muốn lật đổ. Hoàng đế Nguyệt quốc yếu đuối, hướng phong hủ loạn, để nịnh thần nắm quyền, hàn môn sĩ tử không có cửa đên. Hai nước, dân chứng sống cuộc sống khổ cực không thể tả. Nhưng hãy xem, Thiên Mạc quốc chúng ta, theo luật lệ mà sống. Mấy năm nay, ta thu hút nhân tài nho học từ phía Nam, chăm lo việc nước, thực lực ngày một mạnh lên, không có quốc gia nào có thể đấu lại với Thiên Mạc quốc, cho nên, thống nhất thiên hạ, là việc ắt phải làm." Mộ Dã chậm rãi mà nói, con ngươi sâu thẳm thách thức đảo trên người Lưu Sương một cái. Nghĩ thầm, người chỉ là một tên thầy thuốc nhỏ bé của Lăng quốc mà dám chất vấn ta sao.



"Thống nhất thiên hạ, ta xem ngươi là bị mê sảng mất rồi." Lưu Sương oán hận nói.



Mộ Dã ngồi phắt dậy, chén rượu trên bàn bị đập văng, chấn động. Đại Mi Vũ bên cạnh bị dọa cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch chăm chú nhìn Mộ Dã. Nhưng thấy mặt hắn mỗi lúc hàn khí tuyết phủ một nhiều, cái tên thầy thuốc Lăng quốc, lá gan thật lớn quá đi.



"Ngươi nói ai si mộng, vậy ta hỏi ngươi một câu, Bổn vương ta si mộng cái gì, nếu không có lý do, đêm nay Bổn vương sẽ lấy mạng ngươi!" Mộ Dã lạnh lùng nói, hai bàn tay nắm chật, chén rượu liền vỡ vụn. Hắn chà xát tay, thổi thổi, mắt nhìn Lưu Sương.



Lưu Sương không chút hoảng sợ, thần sắc bình tĩnh, hiên ngang ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Dã, nhàn nhạt mở miệng nói: "Khả Hãn nói Lăng quốc và Nguyệt quốc đều đã suy sụp không có thuốc chữa. Khã Hãn cùng lắm là đi qua Lăng quốc và Nguyệt quốc một chuyến, mới thế đã đưa ra kết luận, có phải hay không là võ đoán quá mức. Lại nói Lăng quốc, vốn là vương hậu cầm quyền, nhưng hôm nay Thái tử cũng đã cầm quyền, quét sạch triều chính, chăm lo việc nước, lòng dân đã an. Ai nói Lăng quốc không thể cường thịnh vươn lên. Mà Nguyệt quốc, mặc dù hoàng đế yếu đuối, nhưng việc triều chính cũng không hỗn loạn như Khả Hãn nói. Nói thật, ta cho rằng thống nhất thiên hạ là một viễn cảnh tốt đep. Nhưng, tình thế lúc này, thống nhất thiên hạ thì chưa phải lúc. Người xưa có nói, loạn rồi an, suy rồi thịnh, tất cả đều là vì dân, nhưng, hôm nay, dân chúng đang hướng tới cuộc sống an bình, Mà ngươi lại muốn vén màn đại chiến lên, tính mạng dân chúng như nằm trong biển lửa, việc làm này trái với lòng dân. Nghịch ý trời, làm trái lòng dân, ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công sao?"