Sai Phi Dụ Tình

Chương 120 : Hãm hại

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Mộ Dã không xác định nổi hắn có yêu hay không yêu, nhưng là, hắn biết, hắn quan tâm nàng.



Thấy mũi tên bắn về phía nàng, trong chớp mắt, hắn tinh tường cảm nhận được sâu trong nội tâm truyền đến khủng hoảng, mãnh liệt bao phủ lý trí của hắn. Khiến hắn quên mình bất chấp hậu quả nhảy lên, vì nàng – nhận lấy một mũi tên.



Hắn tinh tường biết hắn không thể không có nàng!



Hắn lần đầu tiên đau đớn nghĩ muốn có được tâm một nữ tử.



Đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao?



Mộ Dã nghĩ thông suốt điểm này, bên môi gợi lên nụ cười hài lòng vui vẻ, ngây thơ giống như của con trẻ.



Hắn bước nhẹ tới bên chỗ Lưu Sương nằm.



Dưới ánh đèn dầu lập lòe trong trướng, Lưu Sương nằm trên tắm thảm rải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng như giúp nàng giảm bớt khí chất lạnh lùng, khiến nàng lúc này mềm mại, thùy mị hơn ban ngày rất nhiều.



Mộ Dã khoanh chân ngồi trước mặt Lưu Sương, tay phải nhẹ vỗ về cằm, hưởng thụ khuôn mặt nàng khi ngủ. Cho đến khi thấy đôi lông mày dài của nàng hơi run rẩy, hắn nhịn không được mà phát ra tiếng cười.



Hắn biết, nàng giả vờ ngủ, hắn biết, nàng không muốn đối mặt hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Nhưng là, hắn quyết định tôn trọng nàng, không cưỡng bách xâm phạm nàng.



Hắn thở dài mỉm cười một tiếng, từ từ đứng dậy, bước tới giường của mình.



Thần kinh Lưu Sương căng cứng cho đến khi nghe tiếng bước chân dần xa, mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mới vừa rồi, nàng thật đúng là sợ Mộ Dã lại một lần nữa thú tính. Lúc này, xác định hắn rốt cục rời đi, mới dám an tâm ngủ.



Là một người từng nam chinh bắc chiến, Mộ Dã từng bị thương vô số lần. Mỗi lần phải ở trong trướng dưỡng thương, quả thực một ngày dài tựa một năm.



Nhưng lần này, Mộ Dã an nhàn hưởng thụ thời gian dưỡng thương.



Mỗi ngày, Lưu Sương vì hắn rịt thuốc, băng bó, hắn thậm chí không cho phép người khác tới thăm hắn, chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ cùng Lưu Sương ở chung một chỗ với mình.



Lưu Sương thông minh, trong mấy ngày này, nói bóng gió, dùng lời dịu dàng khuyên bảo Mộ Dã, cố gắng khiến hắn dừng chiến tranh.



Nàng không xác định được hắn có nghe hết không, hắn mặc dù không đồng ý với quan điểm của nàng, thậm chí đôi khi còn đối chọi, biện luận gay gắt. Tuy nhiên, Lưu Sương cảm giác được, Mộ Dã có chút thay đổi, có lúc, hắn thật sự là muốn nghe lời nàng.



Ba ngày sau, vết thương của Mộ Dã đã khép lại.



Sáng sớm. Lưu Sương đang thay thuốc cho Mộ Dã, Tả tướng quân Ô Cáp cùng Hữu tướng quân Lạc Trữ liền tới bẩm báo tình hình chiến tranh.



"Khả Hãn, mạt tướng dò xét đến một tin tức, Trữ Vương Nguyệt quốc dẫn binh đến biên quan…" Tả tướng quân Ô Cáp trầm giọng bẩm báo.



Lưu Sương vừa mới tháo băng cũ trên người Mộ Dã xuống, trong tay cầm bình sứ đang định rịt thuốc, nghe được Ô Cáp nói, ngón tay khẽ rung lên, thuốc trong bình sứ liền chảy xuống.
Mọi ánh mắt đều ngưng chú trên tay Lưu Sương.



Đại Mi Vũ không tin nhìn tay Lưu Sương, nàng ta dám đánh?



Một cái tát này, không nghi ngờ thổi lên chiến tranh giữa hai nữ tử.



Khóe miệng Lưu Sương lạnh lùng nói: "Không nên tùy tiện nói oan cho người khác, Khả Hãn rốt cục bị ai làm hại, còn chưa rõ. Không được nói lung tung."



Nàng mặc dù ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là được phép tùy tiện vu oan cho nàng.



"Không phải ngươi, là ai? Mấy ngày nay, chỉ có ngươi ở chung một chỗ cùng Khả Hãn." Đại Mi Vũ bụm mặt nghẹn ngào nói. Kỳ thật trong tâm đang hận. Cô ta không ngờ một Lưu Sương lạnh lùng dám đánh cô ta.



Đôi mắt Lưu Sương buồn bã, chứng thật là mấy ngày nay, chỉ có nàng cùng chung một chỗ với Mộ Dã. Những người khác không có cơ hội vào trong trướng.



Chuyện này đối với nàng vô cùng bất lợi.



Mà ngay cả nàng, mặc dù chắc chắn là Đại Mi Vũ hạ độc, vẫn còn nghi hoặc, vào lúc nào chứ.



Mấy tên quân y bận rộn ra ra vào vào, Lưu Sương nhìn chậu thổ huyết, sắc mặt trầm tĩnh.



Nàng biết Mộ Dã không có việc gì, Đại Mi Vũ còn chờ hắn tỉnh để thu nhân, không phải sao?



Nàng chỉ đang suy nghĩ là như thế nào có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình, nàng tuyệt đối không để Đại Mi Vũ thực hiện được ý đồ.



Lưu Sương đem ánh mắt chuyển hướng Mộ Tịch Tịch, nhẹ giọng nói: "Công chúa, hôm nay Khả Hãn hôn mê, hy vọng ngươi có thể trấn định, điều tra rõ manh mối."



Mộ Tịch Tịch liếc thanh mục tối tăm nhìn Lưu Sương hỏi: "Không phải ngươi, đúng không?"



Lưu Sương gật đầu, trong tâm nàng cảm động, nàng không nghĩ tới, Mộ Tịch Tịch lại tín nhiệm nàng như vậy.



Tả tướng quân Ô Cáp đã đi tới, trầm mặc tỉnh táo nói: "Công chúa, trước mắt Bạch cô nương là hiềm nghi lớn nhất, chúng ta chỉ có thể bắt nhốt nàng, nếu không sẽ khó khăn lấy chứng cớ."



"Ta có thể được biết, Khả Hãn là trúng độc gì?" Lưu Sương quay đầu hỏi Ô Cáp.



Tả tướng quân Ô Cáp đáp: "Nhóm quân y đang tra, còn chưa rõ."



Mộ Tịch Tịch quay đầu nói với Lưu Sương: "chuyện này thật ủy khuất cho ngươi. Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, nếu không phải ngươi, nhất định trả lại trong sạch cho ngươi."



Mộ Tịch Tịch nhìn Lưu Sương thật lâu, sau đó xoay người cùng thị vệ đi ra.



Khoảng khắc, nàng không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Đại Mi Vũ, lại thấy giữa đôi tay bụ mặt, đôi mắt đen như đang vui vẻ hưởng thụ chiến thắng