Sai Phi Dụ Tình

Chương 126 : Thiện biến như hắn

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Gió thổi quanh mình vù vù, tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn có tiếng hô thét thảm thiết.



Đoạn Khinh Ngân như không nghe thấy gì cả, đắm chìm trong trận quyết đấu với Mộ Dã.



"Thái tử kiếm pháp cao siêu, bổn vương rất bội phục!" Mộ Dã một bên đánh kịch liệt, một bên không quên tán dương kiếm pháp Đoạn Khinh Ngân. Trận chiến ngày hôm nay thật là thống khoái, có thể gặp hai đối thủ thế này, thật sự là khoái trá.



Kiếm của Đoạn Khinh Ngân đỡ đao của Mộ Dã, đạm cười nói: "Đao pháp của Khả Hãn cùng là độc nhất vô nhị a!" Đoạn Khinh Ngân thật tâm tán dương, đao pháp của Mộ Dã không chỉ có khí phách mênh mông, hơn nữa lại quỷ dị, mở rộng không gian, vô cùng sắc bén.



Hai người đánh nhau kịch liệt mấy trăm chiêu, bất phân thắng bại, mà những người đánh nhau xung quanh họ lại càng ít.



Ánh trăng chiếu lên những vũng huyết, cảm giác như ánh trăng cũng nhuốm một vạt ửng đỏ.



Thời gian tựa hồ rất ngắn, lại như rất dài.



Cũng không ai biết trận chiến này kéo dài đã bao nhiêu lâu, mà thắng lợi, cuối cùng thuộc về ai.



Càng đánh nhau kịch liệt thì lại thương tích nhiều hơn. Nhưng lúc này, tình hình chiến đấu bất lợi cho Thiên Mạc quốc. Đoạn Khinh Ngân mang theo binh đến vây.



"Khả Hãn, tình thế hôm nay ngươi không thể thắng được, vẫn còn sớm để ngưng chiến đi. Nếu không thế, chỉ khiến thương vong đôi bên thêm nghiêm trọng." Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói với Mộ Dã.



Kỳ thật trong lòng Mộ Dã đã sớm rõ, còn đánh tiếp, binh của Thiên Mạc quốc càng lúc càng ít đi.



Hàng năm chinh chiến, hắn chưa bao giờ thử nghiệm mùi vị bại trận, cho nên, đối với chiến tranh hắn chưa có đủ cảm xúc rõ ràng. Lần này, Mộ Dã lần đầu tiên thấy khủng hoảng. Cũng là lần đầu tiên, hắn bắt đầu khắc sâu suy nghĩ, chiến tranh, rốt cục mang đến cho hắn cái gì? Chẳng lẽ, thật sự như Lưu Sương nói, nhiều người đổ máu, chỉ là để thỏa mãn cho tư dục của hắn.



Nhưng là, muốn hắn nhận thua ngưng chiến, hắn không cam lòng.



Không cam lòng!



Mộ Dã ngẩng đầu, nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã hé lên, tinh tú đã ẩn đi hết, bình minh sắp tới. Mà, có rất nhiều người sẽ tiếp tục ngã xuống, không thấy được ánh bình minh.



Nhưng, hắn không cam lòng chịu thua.



Hắn đưa tay ra chỗ vạt áo, lấy ra một thanh ngắn, nhẹ nhàng bắn ra, trong phút chốc, ánh sáng cắt qua bầu trời đêm mù mịt, lấp lánh trong không trung.



Là pháo sáng, pháo báo tin.



Đoạn Khinh Ngân cả kinh, người khẽ lui về phía sau, chẳng lẽ Mộ Dã còn có hậu viện?



Từ trong Hàn Thanh có tiếng lao nhanh vang lên, Đoạn Khinh Ngân hí mắt nhìn lại, nhân số tựa hồ không quá nhiều. Nhưng là, nghe kĩ một chút, tiền biết đây là những binh lính cự phách, có thể một chọi mười.


"Chơi đùa?" Lưu Sương lại không nghĩ ra, những chuyện này, chỉ để thưởng ngoạn, chơi đùa.



"Ngươi chơi đùa cũng rất hay." Vô Sắc vừa nói vừa đưa ngón tay đến sợi tóc của Lưu Sương. Đột nhiên ngón tay đau nói, không biết bị vật gì đánh trúng, quay đầu lại thấy Bách Lý Hàn nhàn nhạt ngồi trên cáng, mắt trừng trừng nhìn hắn.



Vô Sắc biết về võ công, mình không phải đối thủ Bách Lý Hàn, huống chi nữ tử này có thể giải độc cho hắn, cho nên không dám manh động.



"Để ta xem mạch ngươi?" Lưu Sương đột nhiên hỏi.



Vô Sắc vốn đang cười sắc mặt đột nhiên trầm xuống, con ngươi nhất thời hiện lên hàn quang.



"Không cần!" dứt lời xoay người bay vọt đi.



Lúc này, mặt trời đã lên, màu vàng chiếu hững hờ trên bóng lưng hắn, hắn rời đi như cơn mộng chấm dứt.



Đồng Thủ rốt cục đem vân hoa mộng bắn cùng đạn tín hiệu lên không trung.



Trong phút chốc, từng đợt hoa sáng hiện lên, nhàn nhạt rơi xuống, phiêu đãng trong không khí mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát.



"Ngươi định bắt mạch cho hắn? Ta có nghe nhầm không?" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, con mắt mang theo sự mỉa mai Lưu Sương.



Lưu Sương trong tâm phát lạnh, không biết có phải cảm giác Bách Lý Hàn hiện giờ không giống hắn trước kia.



Lần trước gặp mặt, hắn đối với nàng là áy náy, là muốn nàng tha thứ, muốn nàng về bên cạnh hắn. giờ lại mỉa mai lạnh lùng đối với nàng.



Hắn lạnh lùng, nàng hờ hững.



Tại sao lại như vậy?



Đều nói là nữ nhân thay đổi, nam nhân cũng thế sao?



Vừa rồi hắn cùng Vô Sắc đối thoại, Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn hỏi: "Vô Sắc kia, tại sao muốn cảm tạ ngươi? Có phải có chuyện ta không rõ, tại sao hắn nói ta không biết?"



Bách Lý Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi tự mình đa tình, ta xác thật có cùng hắn có giao dịch, nhưng, ngươi không có vấn đề gì." Dứt lời, nhắm mắt lại, như không để ý tới nàng nữa.



Lưu Sương kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.



Nhưng lúc này, Thu Thủy Tuyệt cùng Đoạn Khinh Ngân đón ánh mặt trời chậm rãi đi tới.